- PHẠM HỒNG OANH
Cho một ngày cuối năm
Gió đã vàng Trên vòm lá còn xanh, Mong manh thế Thôi đừng mong manh nữa Hoa và lá của ngày xa cũ Nói điều gì mà đợi gió xôn xao?
Viết cuối mùa đông
Xạc xào gió cuối mùa đông Rau răm đang lụi, cải ngồng đang hoa Dòng sông, mùa lũ đi qua Gần phía bên lở lại xa phía bồi.
Bên thềm Giáng Sinh
Lại thêm mùa nữa... Giáng Sinh Ta về niệm lại lời kinh nguyện cầu Chúa nơi tim, Chúa trên đầu Miền thăm thẳm vẫn đắm màu yêu thương.
Nẻo về
Đời người, ngẫm ra có những chuyến ra đi thì dễ mà trở về thì khó. Cái nơi mà tuổi thơ tôi đã từng ở đó và có rất nhiều kỷ niệm, chỉ cách nơi tôi đang ở hiện tại chừng 20 cây số, vậy mà hơn 30 năm sau, tôi mới lại tìm về.
Nhật ký ngày ngâu
Tưởng cũ mèm chuyện vợ chồng Ngâu Mà sụt sùi cũng mỗi năm mỗi khác Cứ ngỡ chỉ trần gian còn nước mắt, Hóa ra trời cũng dễ tổn thương.
Vẫn nồng nàn, ấm áp một dòng trăng
Tôi gặp Người qua "Sô nát ánh trăng" Bằng một nỗi cô đơn như Người vậy Thiên tài đấy Và đau thương cũng đấy Ánh trăng... Người rười rượi những buồn vui.
Thêm lời với Cúc Họa Mi
Chợt bừng sáng một không gian phố, Chợt dịu dàng những đóa cúc họa mi, Những buổi chiều này, ta muốn tạc vào thơ, Những mỏng manh của bông cúc trắng.