- PHẠM HỒNG OANH
Dì ơi
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì
Tạp cảm cho mình
Tự quên mình giữa bao người Để lòng tĩnh lại trong lời lao xao. Khoảng trời xanh ở nơi nao Mà sao sấm chớp, mà sao cầu vồng!
Vườn em
Vườn em biết mở cửa ra Cái lá biết hát, cái hoa biết cười Trăng thì dắt trẻ đi chơi Đố ai biết ngõ nhà trời ở đâu. Giấc mơ biết đợi trong đầu
Không đề
Khi ta thành bất ổn Thơ như là lưỡi dao Găm vào nỗi khát khao Găm vào niềm day dứt. Hạt giống vàng hạnh phúc Gieo ở cánh đồng xa Người thương ai chẳng biết
"Tuổi theo mùa đi mãi..."
Cuối tháng mười, nắng vẫn vàng, gió se se lạnh, rồi hanh và khô ran rát... Buổi giao mùa thường bất chợt, thường vô lý và vô tình thế. Mùa mới đang về mà. Mùa mới về, mình có gì mới theo không? Chẳng biết nữa, cũng chẳng cần biết, mà biết cũng chẳng để làm gì!
Tạp nghĩ về hoa
Sau những ngày Tết, ngày lễ, ngày kỉ niệm gì đó và ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ.
Đào phai
Xuân lại về trong một sắc đào phai Mùa đang mới trong những chiều chưa mới, Tôi hỏi hoa, hoa chỉ cười không nói Sắc đào nào vừa nở mới trong tôi?