- PHẠM HỒNG OANH
Nhặt trong chiều mưa xuân
Bông vừa nở thay cho bông vừa rụng Có sắc hồng chưa kịp đón mùa xuân, Vui hé nụ và buồn bung nở Mùa cũ trôi trong mưa gió chập chờn.
Ghi lại một giấc mơ
Có tiếng gọi ở rất xa Em chân trần giữa cỏ hoa bời bời. Có ngôi chùa vắng lâu rồi Phong rêu đã lạnh từ thời phong rêu.
Vu vơ trong chiều
Lang thang cuối phía trời chiều Mùa đông còn một cánh diều bơ vơ? Trái tim đắp đập be bờ Sao giờ là một bến đò vắng tanh?
Viết cho một ngày đông
Ngày mưa gió hay lòng giông gió Câu thơ nào vừa tím tái ngày đông Những nỗi buồn không thể gọi thành tên Hoa vẫn thắm bên cạnh người cười gượng.
Cầm lên được thì cũng buông xuống được
Cầm lên được thì cũng buông xuống được Tôi từng nghe người nói bao lần Cầm lên dễ nhưng buông thì rất khó Đã biết cầm thì phải biết buông thôi!
Gặp ở chiều Thu
Dặt dìu trong tiếng gió thu Nghe đâu đó tiếng chim gù ngọt hơn. Mây chiều chẳng rõ nguồn cơn Cứ sầm sập, cứ dỗi hờn... mà mưa.
Viết cho một bờ sông
Dòng sông có một bờ sông Đã từ lâu lắm gió không chạm bờ Câu thơ xanh đến bơ phờ Nửa đau đáu, nửa đợi chờ sóng reo.