- TỐNG NGỌC TRUNG
Và mưa....
Ô này... hình như sắp mưa Gió vừa lạnh gió mây vừa đen mây Kiến đàn cõng trứng leo cây Ùng oang gọi bạn nhập bầy ùng oang
Dưới cỏ
Anh có nhận không mà gió chẳng bay lên Khói nhang quấn vào chân cỏ Hai mươi lăm năm anh nằm cùng sương gió Em một mình sao ngủ nổi. Đêm nay Anh có về không em chờ úa bàn tay
Vận lẩy năm nhà
Ông tôi, bố tôi và tôi Ba đời làm lính ba đời nông dân Quanh năm chân đất đầu trần Tác tao sau những vũ vần bão giông Khi là cây mác, cây chông Khi là biển cả khi không là gì
Tứ tuyệt tài hoa
Nắng không đủ mới thương mùa cũ Mặc lá ngày xanh phủ mộ tình Người đi mỏi phố mùa chưa cúc Buồn tựa vầng trăng khuyết một mình.
Lúc nào cũng nghĩ về em
Chẳng có lúc nào tôi không nghĩ về em Quả thực là như vậy Bắt đầu từ buổi ấy Tôi mê man yêu một người yêu Chẳng dễ dàng đâu dù nhiều sớm nhiều chiều Mà quên được phút bên nhau em ạ