- TRẦN HUYỀN TÂM

Gửi miền yêu thương
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc.


Kiếp nạn
Ai xui cái vận ba đào Khởi cơn lận đận quẩn vào tháng Giêng Để cho đây đó chung chiêng Hết hanh hao gió lại phiền nhiễu mưa.


Viết cho một mảnh trăng chìm
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm.


Hà Nội của hai đầu nỗi nhớ
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,


Một cõi tiên lành
Tràng An ngợi ngời hương sắc Chốn bồng lai tiên cảnh là đây! Nắng thêu hoa, hoa khảm nắng lên cây Mây ngũ sắc sà xuống lòng núi biếc. Văn vắt Cổng Trời, Địa Linh, Thánh Trượt


Hát ru tình đời
Ta hát ru đời sông Lời ca thiết tha mặn nồng Lòng theo sắc mây loang Thương người tím cả chiều hoang. Ta hát ru thời gian Từ xa cách xa muôn ngàn Lòng thương kiếp phù dung Nhắn rằng người nhớ cố hương.


Sen Việt - nốt thanh cao ngày hạ
Họa sĩ Đặng Phương Việt (Việt Sen) là một trong các tác giả đầu tiên của trang văn học nghệ thuật Nhà Búp (nhabup.vn). Anh được các độc giả của Nhà Búp trân quý và ngưỡng mộ bởi những tuyệt tác Sen mà anh đã vẽ trong suốt cuộc đời làm nghệ thuật của mình.
