- Sáng tác mới
Tự nhủ không làm thơ Để vi vu đây đó Lại gặp ngay ngọn gió Cuốn cánh phượng bay bay Thế là lại ngây ngây Cùng bay theo cánh phượng...
Thôi ào ạt cơn mưa rào mùa hạ Gió thênh thênh dồn mây trắng lên trời Ngang sườn núi trùng trùng xanh vời vợi Nưng nức màu hoa trắng, trắng tinh khôi...
Sông bao nghìn tuổi không già Mặt đỏ con nước phù sa dậy thì, Long lanh váng nổi sao khuya Ngày mây vạm vỡ thả e ấp dòng,...
Con thấy mẹ, thấy cha xem bóng đá Con không được ngồi cùng Không hét không la Không vỗ tay hỉ hả bóng vào ra Không xuýt xoa khen màn đưa đẹp quá....
Trăm năm rồi người đi biền biệt Ngọn gió làng xóc xói bờ tre Nắng đổ xòe trên triền đê nhức nhối Nỗi nhớ cuồng điên, Gạo thắp đèn đứng đợi...
Xanh tự bây giờ để đón Thu Đầu cành trĩu quả gió đung đưa Nắng vàng cây cũng vàng theo nắng Chợt chiếc lá rơi xoay tít mù Rồi mùa Thu đến trái bàng rơi Thau tháu cùng nhau tuổi chín mười...
Phương ơi ngày ấy còn nhớ không Tồng ngồng dưới nắng chạy lông nhông Nhặt cánh nàng tiên*, chơi gà chọi Ờ sao má phượng lại ửng hồng Phượng ơi lần ấy còn nhớ không...
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng. Muốn nhiều Đức thì phải làm sao cho bớt Nghiệp. Còn ai...
Nhân sinh tạc tám tỷ người bỏ quên gắn chíp hương Nhài trong tâm Nhỏ nhoi trắng nhạt phong trần bụi nhem nách lá lấm gần thơm xa Mắt thường ai mấy nhận ra...
Vàng như lửa mặt trời từ phía biển Đón ngày dài mùa hạ lúc tinh mơ Đất âm âm qua đêm ngằn ngặt thở Cây lặng thầm ngóng gió đứng chơ vơ...
Cáo mời cò đến nhà chơi Mang ra đĩa súp để mời cò ăn Cò biết bị cáo chơi khăm Hôm sau mời cáo đến thăm nhà mình...
Hai chú dê qua một chiếc cầu Giữa chừng cầu hẹp chẳng nhường nhau Đôi bên tranh chấp đòi đi trước Rốt cục cả hai rớt vực sâu...
Cuối năm 1970 khi ấy tôi 4 tuổi. Bố tôi sau một trận bệnh nặng(sau này khi học ngành Y tôi nghĩ đó là do viêm gan A, bố đi an dưỡng 2 tháng rồi nghỉ hưu sớm khi mới 57 tuổi....
Con kiến đang trôi giữa dòng Bồ câu thả một cành cong cứu vào Bẵng đi đến một hôm nào Chim đang cao hứng hót chào bình minh Thợ săn giương súng rập rình...
Một hôm cáo đang rong chơi Gặp giàn nho chín gợi mời cáo ăn Nhưng mà rõ thật khó nhằn Nho ở cao quá khó khăn chất chồng...
Thơ tình ướt át mới hay ai người viết giữa cơn say của mình Bàn tay cầm bút diệu linh rụt rè miền ngực cho tình vượt qua, Thơ tình rải chợ tuổi già...
Giác giả vô xỉ (tiếng Hàn 각자무치 tiếng Hán 角者無齒 - giác giả vô xỉ). Ở đây, giác - sừng, giả - người, vô - không có, xỉ - răng. Nghĩa đen câu này là kẻ có sừng thì không có răng (không hiểu về mặt sinh học có đúng thế không)....
"Khoe" chẳng phải "khiếu" của bà Cuộc sống mọi thứ đều là thường thôi... Hôm qua, một ngày thật vui! Tổng kết năm học, bà ngồi ghế trên... Chỉ chờ thầy cô điểm tên...
Miên man ngọn gió vườn nhà Cho ta theo với đi mà gió ơi Ta ngồi vào chỗ cha ngồi Bàn chân hằn vết mồ hôi đẫm mùi Nay cha mệnh đã yên rồi...
Phố dừng lại trước đỏ đèn tín hiệu Hối hả vội vàng xe kịp giữ vòng trôi Có ngơi nghỉ thở phào chân mỏi mệt Có chờ mong rạo rực đếm không lời Trời đất giao hòa hết trưa chiều lại tối Xoay chuyển luân hồi là vũ điệu thời gian...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!