- Sáng tác mới
Em nhỉ quê mình bên con sông Nước xuôi dòng làm nên dòng chảy Màu phù sa óng ánh sắc hồng Như hôm nào đôi má...Chợt bâng khuâng....
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa...
Tặng em làm kỷ niệm, Bài thơ anh cuối cùng. Em ơi vài chữ nhỏ, Có làm em bâng khuâng. Em có bao giờ nhớ, Dù một chút thoáng qua, Ánh mắt nhìn hun hút, Trời sâu thẳm bao la....
Em có lỗi gì đâu, Mà bảo anh tha lỗi. Mưa rối bời mưa bụi, Mà lòng anh bâng khuâng.Hãy vui lên đi em, Dạt dào như mưa Hạ, Đừng dầm dề nặng lá,Những giọt buồn nhặt thưa....
Một đời mấy đận qua đây! Cứ thèm được nép tán cây Đền Hùng. Bâng khuâng ngay tự sông Hồng. Đường về Đất tổ thơm bông bồ đề. Bánh dày ngào ngạt hương quê. Cây xanh tỏa mát bốn bề không gian....
Thương nhớ phận đào ngày xuống gốc Dồn bao sinh lực hiến cho đời Thân đào héo quắt khô củi mục Mưa bụi phục sinh trắng cả trời...
Anh nhớ về em, chiều biển vắng Tĩnh lặng trong lòng, thấy xót xa Hờn dỗi em đi, không từ giã Biển buồn vắng lặng, sóng không dâng Ngồi buồn, góp nhặt những bâng khuâng...
Tám năm rồi gấp sách Có bao giờ lại nghĩ đến hôm nay. Ta bồi hồi nâng ngọn bút trên tay Kỷ niệm bâng khuâng Những ngày thơ bé... Tám năm rồi Ta mang sức trẻ...
Ta về quê mẹ đi thôi Về nơi xóm chợ tìm thời trẻ thơ Ngóng tìm ký ức ngày xưa Còn trong trí nhớ chưa mờ chưa phai Đời người ngẫm thấy lạ thay Đã đi quá nửa mơ ngày xa xưa....
Tôi đi qua những ô cửa sáng đèn Chiều cuối tuần người xe hối hả Chỉ những hàng cây bình yên lặng lẽ Chờ đợi gió về hát khúc du ca Sao Mùa đông chưa kịp rời đi Mà nắng hạ đã ào về trước ngõ...
Số nhà không sáu mặt đường ai yêu thì nhớ ai thường thì qua Trái tim đập nhịp điệu nhà bâng khuâng thương cảnh đường xa hững hờ!...
Quang Trung đứng khuất trong rừng thông núi Quyết xanh cây Vòi vọi ngóng Nguyễn Du đi từng bước nặng nề, bơ vơ trên bãi cát dài nóng bỏng Gió Lào xé tiếng thông xanh thành ngàn vạn mũi tên xỉn màu, đỏ thẫm...
Họ không nghĩ có một ngày rồi anh trở lại Trong căn nhà đã vắng tiếng đàn ông Họ không nghĩ sẽ gặp anh trong bải hoải Bước vào nhà, như Thần Chết, một chiều đông....
Tháng ba, mùa hoa xoan nở như đám mây màu tim tím giăng trên các cành xoan dày đặc những hoa là hoa. Một làn hương nồng nàn dễ chịu, mê hoặc chỉ có ở hoa xoan nhè nhẹ lan tỏa…...
Ngày xuân trẩy hội chùa Hương. Ngược dòng suối Yến, con đường biếc xanh. Ta về bái Phật lòng thành. Khói nhang hư ảo, nhắc mình thiện tâm....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Trời đông giá lạnh heo may Bâng khuâng luyến nhớ những ngày đã xa Nửa đời xứ lạnh bôn ba Đất dầy băng giá tuyết sa trắng trời...
Tôi quen Tiến sĩ Bùi Đại Dũng từ cuộc ra mắt sách Văn học của ba Thi nhân nữ trong “Nhóm Văn Búp” tại Khách sạn Dream thành phố Thái Bình vào một ngày Thu, cách đây đã hơn ba năm, gì đó....
Dương Cự Nguyên 楊巨源 tự Cảnh Sơn 景山, người Hà Trung, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên thứ 5 (790) đời Đường. Ông đã cùng nhiều thi nhân xưa đóng góp cho nền văn hóa truyền thống nhiều tác phẩm hay, những kiệt tác Đường thi với “ý tại ngôn ngoại”,...
Tết đến nơi rồi mà vẫn chưa có gì. Hôm qua vợ mới đưa cho tiền. Mua một cành đào Bắc đem về. Quá đẹp ai cũng ưa...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!