- Sáng tác mới
Những ngày ngược hơi may gió bấc lạnh thấu xương trên cao nguyên Đồng Văn tôi bỗng nghe tiếng khèn người trai Mèo gọi bạn đặc quánh lại như tiếng người đàn bà kêu trong đêm Cà Mau...
Thực ra, qua quá trình biến đổi ngôn ngữ, chữ Niên đã biến âm thành tiếng "Năm" trong các từ Năm Mới, Trăm Năm, Năm Tàn Tháng Tận... của người Việt Nam mình....
mồng một tết bút còn nồng men rượu mực còn xanh màu lá bánh chưng giấy còn thơm mùi hương trầm quế tim còn rung tiếng chuông đổ giao thừa nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ bạn bè đất nước...
Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng....
Ta mời buổi bình minh ly cà phê sáng nhé gió dẩu môi hôn vầng dương nhè nhẹ nắng đa tình ngái ngủ vọng hương đêm nụ tương tư mà ta muốn tặng em đang lướt thướt phơi tóc mềm cho nắng...
Ngày đầu tiên bước vào thế giới thần tiên - học viết chữ, đánh vần đối với con quả là một thành tích kỳ diệu, nhen lên một cảm xúc khó tả, vừa lạ lẫm ngơ ngác, xen lẫn sợ sệt, nhưng cũng đầy háo hức....
Chỉ còn lại tuyết thôi Trắng một vùng cổ tích Lung linh giọt nước mắt Óng ánh muôn sắc màu. Ánh vàng non nớt rọi Ấy là nỗi đau mềm. Ánh xanh hanh hao chiều Là những niềm nuối tiếc....
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Cạn hết chỗ rượu này Dốc hết mối tình đây Chén Nhân sinh không chừa một giọt Xoa dịu nỗi buồn này Chữa lành vết thương đây Men tình này, tràn tâm tình đấy...
Chiều cuối năm tất bật Ùa đến khắp mọi nhà Người chăm cây vườn mới Ươm thêm nhiều sắc hoa Nhà nào cũng gói vội Bánh tét và bánh chưng Phố phố cúng cuối năm...
Đỏ rực màu hoa Phượng Thơm màu nắng Sài Gòn Bố gửi tới bà con Lời chúc mừng buổi sáng. Những niềm vui đơn giản Viết không lỗi, không nhòe...
Triều ròng nước rút về khơi bâng khuâng bến tiễn chân người chiều qua gót nâu trũng bãi cát ngà lang thang vỏ ốc, người ta lượm rồi Kế sinh tít tắp chân trời gạn tìm trong gió tiếng khơi vọng về...
Xin hãy là giọt nắng vô tư, Cháy mải miết như ngày không bao giờ tắt. Gửi sắc vàng vào mây lam núi biếc. Yêu cuộc đời, non nước trong xanh. Yêu thân mình - giọt nắng long lanh!...
Đàn buông từng giọt nhặt khoan Tiếng đàn vang vọng lên ngàn trùng xa Non cao chạm đỉnh trăng ngà Hồ nghiêng tĩnh lặng non xa như gần...
Dã quỳ vàng trên mảnh đất Tây Nguyên Như cô gái tuổi xuân hồng mười bảy Tràn sức sống giữa mênh mông nắng cháy Cánh mỏng đan rạng rỡ ánh mặt trời...
Chúng tôi có một thời để nhớ Một thời trai, áo lính đẹp như mơ Thời gian như chẳng thể phai mờ Màu xanh bộ đội mãi giờ vẫn xanh. Nhớ ngày đó đất nước có chiến tranh Ông cha ta lên đường ra mặt trận Đã làm nên bao chiến công vang vọng...
Đông lặng thinh, Tinh khôi từng giọt nhỏ. Giọt yêu thương Giọt vương nỗi nhớ Giọt ngây thơ Giọt nặng nghĩa tình. Cây trĩu mình...
Ngượng ngùng vụng trộm tỏ duyên để cho chống chếnh trôi miền cô đơn Đánh rơi gánh nghĩa lưng còng mải mê vẹt gót tủi hờn vàng thau, Đời người mấy khác chẽ cau...
Giấc ngủ ập về Em mơ những học trò Tròn xoe đôi mắt Ngày tháng bừng lên Ngọn lửa yêu thương chưa bao giờ nguội tắt Những đêm trắng, soạn bài Ngày mai giờ giảng thú vị Nếu chỉ lấy tiền, em thành người vị kỷ...
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!