- Sáng tác mới
Ta lại say rồi ... hình như đời là những giây say là quên hết tháng ngày bên phút nhớ có lẽ say ta quên đi duyên nợ ta quên ta… trong một cõi đi về...
Mặt trời lên thì lo bị nóng, Mưa xuống thì lo bị ướt, Tuyết xuống thì sợ bị ngã, Mây nhiều thì lại lo bị rét, Bão đến thì sợ bị thổi bay......
Hình như trong lá trong cây Có tiếng cành khô răng rắc Ào đến theo từng cơn bấc Đêm dài ngày ngắn rồi đây Thì ra tay vẫn trong tay
hèn chi mà lòng ấm áp...
Sấm vang động, Mưa đổ ào, Sét khét lẹt, Chớp nơi nào lóe sáng... Bỗng dưng, giông gió tan hoang, Bỗng dưng trời thắm, Mây vàng lại bay... Bỗng dưng mũm mĩm bàn tay, Hình như con trẻ thơ ngây nhìn mình....
Mấy triệu năm, Mặt Trời vẫn không già. Trên cung Quảng, Hằng Nga thêm tuổi ... Bên gốc đa xưa, Lá sen nõn che đầu. Chăn ở đồng xa, Làng vẫn bắt mất trâu,...
Tôi hỏi người bạn vừa chia tay người yêu về lý do tại sao chia tay. Cậu ấy nói: "vì có lẽ chẳng còn lý do để đến với nhau nữa". Tự dưng, một suy nghĩ gợn lên trong đầu rằng "hình như hồi họ đến với nhau thì làm gì có lý do nào đâu"....
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm...
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Sao vợ ơi! Chẳng chịu hiểu cho anh. Đang thời @ mà em không thay đổi. Cứ khư khư yêu mãi anh… làm anh mệt mỏi Em có biết mình xa xỉ lắm đấy thôi!...
Ngay từ những năm 1980, tên tuổi nhà văn Bùi Thị Biên Linh đã xuất hiện trên nhiều tờ báo văn học nghệ thuật. Bẵng đi một thời gian không sáng tác, khoảng chục năm trở lại đây, nhà văn Biên Linh xuất hiện trở lại trên văn đàn và được đông đảo công chúng yêu văn chương đón nhận....
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Có thể đấy là một sự thật. Người ta xì xào với nhau đó là một chuyện lạ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống. Việc người ta từ bỏ tiền quả là một chuyện khó tin. Vậy mà ông Quang lại dám cả gan từ bỏ tiền. Hình như vì danh. Còn nghe phong thanh, thì vì một người đàn bà!...
Hình như có một con đường xưa cũ Xuyên hương đồng cỏ nội tới thung sâu Hình như có một dòng khe nước nông sâu Khe khẽ rì rầm hát cùng hương sắc Hình như có đôi tình nhân nhìn sâu mãi vào trong nhau ánh mắt...
Đêm mơ hình như gọi sao cất chẳng thành lời Giật mình ngơ ngác đợi... chỉ còn tiếng đêm rơi !...
Nơi đó từng là chốn đi về Của bao gia đình, từng là tổ ấm Là những tiếng cười, bữa ăn ấm cúng Sau một ngày đầy áp lực xung quanh…
Bất cẩn thôi, mộng đã vỡ tan tành...
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Những nếp nhăn trên trán hằn sâu như rãnh cày ánh mắt thì trầm đục Gã buồn hay vui đây ? Cái miệng đang mím lại Hình như Gã muốn cười Nhưng nụ cười không nở...
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Trước thềm nhà, rớt bó hoa Thôi thì cứ nghĩ đấy là ai quên Không địa chỉ, chẳng tuổi tên Tuổi này còn có ai đền cho ai? Lặng rồi cái thuở ban mai...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!