- Tản Văn
Mắt huyền
Thứ sáu - 20/10/2023 10:07
(Ảnh: Xuan Nguyen)
MẮT HUYỀN
(Lương Duyên Thắng)
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật.
Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y, vốn tính phiêu lưu lại để bù đắp cho thiếu hụt lương thực của cái dạ dày vào những ngày nghỉ nên gã hay cùng bạn bè đi chỗ này chỗ kia cho khuây khỏa. Một chiều thứ bảy theo chân T, gã về Xuân Trường Nam định chơi một chuyến!
Đầu đông, gã và T mỗi người một xe đạp thong dong đạp xe một loáng đã ra tới bến đò. T bạn gã rất đẹp trai, vẽ giỏi đàn hay và nói chuyện cũng khéo vào hàng kiến trong lỗ cũng phải bò ra.
Đò mới có hai giờ chiều nên vắng khách.
- Mấy anh chờ em chút đã nhé!
Giọng nói người con gái ngọt như mía lùi làm gã sững người ! Một cô gái áo nâu chẽn xẻ tà, tóc dài đen nhánh và đặc biệt là đôi mắt tròn to hàng mi cong vút.
Hai thằng ngồi uống chè xanh, ăn kẹo lạc còn T thì tự nhiên như người nhà lấy cây đàn trên vách xuống. Chỉnh đàn xong hắn ôm đàn hát: “ Chính nhân ơi, khi anh trở về...”. Rồi một giọng hát ngọt ngào của cô chủ đò tiếp lời làm gã sửng sốt. Người đã đẹp mà sao giọng hát ngọt ngào thế nhỉ! Sóng sông Hồng hoà quyện với tiếng đàn và giọng hát truyền cảm làm gã mê mẩn. T say sưa đệm đàn, nàng đắm chìm trong lời ca điệu nhạc làm gã có cảm tưởng như đang đi lạc trong một hoang đảo của tình yêu:
“Tôi đứng trông theo
Đoàn tàu đi xa xa thành phố
Tôi thấy dáng anh buồn
Đôi mắt thoáng xa xăm.
Vì ngàn yêu thương
Anh xếp bút mực xanh
Băng mình vào sương gió
Sống trọn kiếp trai hùng.
Chinh nhân ơi! Khi anh trở về
Chinh nhân ơi! Khi anh trở về
Người yêu ra mừng đón
Người yêu anh bé nhỏ
Sẽ thương anh trọn đời.”
Khách lục tục đi về, rồi đò cũng rời bến. Lên tới bờ bên kia, đợi khách lên bờ hết, T hỏi cô gái:
- Mai đi lễ nhé .
- Dạ. Sáng mai em đi..
Cô gái lí nhí đáp, gã nhìn sang thấy mắt nàng đỏ hoe. Gió ven sông thường mạnh, bầu trời chiều đông như tối lại, bàng bạc làm gã buồn đến nao lòng
Sáng hôm sau gã và T ra nhà thờ Phú Nhai Xuân Phương .
Nàng mặc áo dài màu xanh ngọc, tóc dài buông xõa làm nàng đẹp và rất quý phái. Gã không vào lễ nhà thờ mà ngồi ghế đá chờ hai người trong lòng cũng có đôi chút ấm ức ghen tị.
Chiều chủ Nhật trở lại trường, gã và T mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng... Thời gian sau đó chừng bốn tháng T ít nói hẳn đi, có khi cả tháng không về lại Xuân Trường. Tối thứ bảy hắn thường ôm đàn lên sân thượng hát bản “Một người đi“ hôm trước! Gã nghe chả hiểu chuyện gì, chỉ thấy buồn, mà buồn thật đến não lòng.
Hai năm sau, gã một mình chu du đạp xe về bến đò đi sang Hải Hậu. Bến đò xưa, không có T, không có cây đàn, chỉ thấy cô chủ đang tranh thủ đút cháo cho con ăn chờ khách. Vẫn đôi mắt Huyền, lông mi cong vút nhưng vẻ mệt mỏi buồn rầu hiện rõ nơi khoé mắt.
Nhiều năm đã trôi qua!
... Gã với cái remote TV. Một cô gái đang hát. Ơ kìa, sao quen thế nhỉ.? Hình như .. hình như là cô lái đò hôm trước...! Đúng rồi, vẫn giọng hát ngọt ngào như mật, vẫn đôi mắt lá răm đẹp cùng hàng mi cong vút, giọng nghe thật da diết:
“Em đứng trên cầu nắng hạ
Nắng soi bên ấy lại bên này
Đợi anh. Anh đến? Anh không đến?
Nắng tắt, còn em đứng mãi đây!
Em đứng trên cầu đợi anh
Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời em quen thành lạ
Nước chảy... kìa anh, em đợi anh.”
Gã chăm chú xem, tai dỏng lên. Nhạc sĩ Huy Thục trả lời phỏng vấn về bài hát được phổ nhạc từ bài thơ Đợi của nhà thơ Vũ Quần Phương nhưng chỉ thay từ anh (của nhà thơ) thành Em của nhạc sĩ. Hay thật...Gã bất ngờ về cách lý giải của nhạc sĩ việc đổi đó cho hợp với hoàn cảnh đất nước và con người Việt Nam thời kỳ ấy. Còn cô ca sĩ kia là ai nhỉ! Lời bài hát cứ khắc vào tâm trí gã . Có lẽ nào....
“Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời em quen thành lạ “
Ừ, gần hết một đời, thành lạ mất rồi! Hình như là Mắt Huyền… hình như….. Gã lẩm bẩm… À! Nghĩ ra rồi. Nghĩ ra rồi!
Giống như nhạc sĩ, mình đổi vai là được chứ gì. Hôm trước gã là người đi đò thì chuyển thành người lái đò. Còn cô gái mắt huyền kia là người khách đi đò nhà gã. Nghĩ đến đó hắn lại cười một mình cắm cúi viết:
MẮT HUYỀN
Lái đò chỉ có mình tôi
Một chiều bị lạc vào đôi mắt huyền
Bến sông hắn với con thuyền
Chở Nàng cùng với nỗi niềm đầy vơi.
Mắt huyền ghé lại làng tôi
Thăm người bạn cũ, về rồi lại đi
Ngày qua gió bỗng thầm thì
Mắt huyền tuần tới sẽ đi lấy chồng
Ra đê, bẻ nắm cải ngồng
Thả theo dòng nước cho lòng nhẹ vơi
Mắt huyền là mắt huyền ơi...
... Khi nào về lại để tôi đưa đò
Cảm ơn mắt Huyền, cảm ơn bạn T Xuân Trường, cảm ơn cái chương trình TV kia đã tiếp sức cho gã. Hít một hơi dài khoan khoái gã ra ban công hát khe khẽ:
“Em đứng trên cầu đợi anh
Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời em quen thành lạ
Nước chảy... kìa anh, em đợi anh.”
Gã tặc lưỡi, Ừm! mới đấy mà đã sắp hết một đời người !