- Sáng tác mới
Gió hoang ơi! Có ghé miền thơ dại, Tìm đến gốc sim xưa, ta sẽ đợi chờ. Xuân đến, thu đi, hè qua, đông lại, Trái sim mọng chín, chẳng theo mùa... Khe suối ngọt rì rào, trôi mãi, Một cánh sim tím lịm xoay xoay,...
Một bàn tay vuốt chạm vào vũ trụ Vòm Thái Hư tròn trịa quay đều Bàn tay đẩy vào màu thanh xanh xao Tất cả trong veo thành ánh sáng Quả cầu Thiên Hà, chòm chòm sao sáng...
Đêm Noel. Dù là một năm bất thường với bao biến cố và khó khăn, mất mát... vẫn có thời khắc cho tĩnh tâm và hy vọng. Đêm Noel vẫn lung linh ánh nến và thiêng liêng lời nguyện cầu....
Cảm ơn Thanh Xuân Huyền Diệu Đã cho chúng mình gặp nhau Đứa giường trên, đứa giường dưới Cái thời lung linh sắc màu. Bên nhau buồn vui một thủa Sản sẻ trang thư, nụ cười Gói bỏng ngô, củ sắn nóng Giận hờn, thương nhớ chia đôi...
Một bờ dậu thưa, có dây bìm bìm nở hoa tím tím. Mảnh sân nhỏ có vại nước hứng mưa và chiếc gáo dừa như vừa có ai múc nước. Cái bếp nhỏ, làn khói thông thả bay lên mang theo mùi thơm của niêu cá kho tương. Lui cui bóng mẹ giữa những mớ rau xanh ngắt, mớ tôm tép lao xao trong chiếc rá tre…....
Chị gánh thơ Chồng đến một nơi Suối trong ôm ấp bóng mây trời Hương thơm làm gió thêm bối rối Hoa vàng rơi cùng nắng vàng rơi…
Chị giở túi thơ, giở bút nghiên Dáng ngồi mài mực, dáng nghiêng nghiêng...
Một thời ngẩn ngẩn ngơ ngơ Một thời yêu chẳng bao giờ được yêu Một thời bay bổng như diều Một thời rơi xuống những điều trái ngang
Một thời ngất ngưởng ghế quan Một thời mê muội tham lam một thời Thời nào rồi cũng qua thôi ......
Hạ nồng nàn từng phiến nắng thiên thai Mải mê cháy quên cả chiều đã quái Núi Bà Rá uy linh huyền thoại In vào khung trời bình yên.
Chiều Phước Long nghe thương nhớ gọi tên...
đá dắt díu lên trời chênh vênh mảnh trăng vách núi cao nguyên ngăn ngắt chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương đôi tình nhân suýt xoa
cao nguyên quá đỗi tuyệt trần...
an trú trong lâu đài cổ Ngũ âm bảng lảng mùa sương bóng tối thảm thiết hơi thở thời gian ngằn ngặt vật vờ lảo đảo bóng người
đêm đen âm nhạc Ngũ âm hơi thở những pho tượng đá lạnh buồn bầm dập thời không...
Chị giã từ những "hố bom" "Khoảng trời" đón chị về miền thiên thai. Tài danh, xuân sắc một thời Từ nay gửi lại cho đời...chị đi... Còn câu thơ nặng nghĩa nghì. Nỗi niềm da diết vân vi chẳng đành....
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Nhìn cò mẹ đẩy cò con Người xem bảo ác… mãi còn bận tâm Ngẫm ra thà đau một lần Cho con khôn lớn không ngần ngại chi Đường dài nếu chẳng tập đi Thì sao tới đích… nói gì thành công...
Về quê giữa một ngày mùa Thóc vàng trải những giấc mơ trên đồng Chỉ thương cây lúa uốn cong Đỡ bông sai mấy tháng ròng… khổ chưa!...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Hôm nay rằm em lên chùa Em ngây thơ tính bỏ bùa cho em Khói hương ngan ngát hương sen Bùa gieo buổi sớm tới đêm thì tàn. Qua cổng chùa vấp bùa anh...
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!