- Sáng tác mới
Mảnh hơn cả sợi tơ trời Bồ công anh trắng sắc người tìm nhau Tròn nỗi đau mối tình đầu Cùng tan tác với u sầu cách chia Như tơ bồ công anh kia Ngày đi tìm nhớ vun khuya cho đầy...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Mình bấm chuông lần thứ hai, vẫn không thấy ai ra mở cổng. Nhìn xuống, thấy cánh cổng khép hờ, mình tự đẩy cửa đi vào. Im ắng. Thường thì đón mình là chị ấy, tất tưởi, hồ hởi, chạy từ bếp ra, trên tay có khi còn cầm cái thìa to, hoặc một nắm rau đang nhặt dở....
Gió tháng bẩy lạnh nghĩa trang liệt sĩ Những đoàn binh mặc áo trắng mây trời Đất không nói chỉ khói hương đang nói Đỏ ngàn năm máu đổ mỗi phận người Lính công binh khi mở đường qua suối...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Con viết bài thơ tặng mẹ cha Tình nghĩa bao la Như biển xanh không bao giờ cạn Và bài ca con vừa phổ nhạc Mộc mạc thơm mùi củi bếp năm nao. Nắng không vàng bằng trái tim mẹ trao Trời không xanh bằng lời yêu bố gửi....
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Tơ trời Cuộn với tơ lòng Rối như một mớ bòng bong ghẹo người. Làm sao Gỡ được nụ cười Làm sao gỡ được ông trời buộc duyên ? Làm sao Đêm ngủ được yên Làm sao rũ hết ưu phiền giăng tơ?...
Mỗi lần con về thăm mẹ Mẹ vui, mẹ đón, mẹ mừng Mẹ lắng nghe con kể chuyện Dạy học vui và được khen Mỗi lần con về với mẹ
Con lại thấy mình trẻ con Con lại thấy mình hồn nhiên Khoe mẹ như hồi thơ bé...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Nắng trải nhẹ, Ngàn me non mở mắt. Phía trời xa, mưa giăng kín chân trời. Một vạt nắng, Vài ba vạt nắng, Mờ dần đi, Mây vần vũ đen rầm. Mưa lại rơi, Ào ạt rơi, rơi... Vườn hoa nhỏ, Sàn nhà không mái, Chỉ cho hoa, Không chỗ trú cho người, Chỉ cho cây cỏ hát ca thôi!...
Núi vồng như tình em Bàn tay anh an ủi Sông chang chang gió nắng Lội vào anh em bơi Anh bồi hồi thương núi Sông ngậm ngùi nhớ đêm Em thương sợi tơ gió Vướng vào tình yêu em...
Vạt nắng chiều thánh thót giữa ngàn xanh Bập bùng thắp chùm phượng ngày hạ cháy Thêm một lần gót hài hồng tháng Bảy Ướm vào miền phù hoa. “Má ơi đừng gả con xa” Diết da lời ca, nghiêng nghiêng nón lá...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Có chuyến tàu lịch sử Trải từ Đông sang Tây Có nỗi niềm thiên sứ Giáng trời Nam sum vầy. Mưa miền Đông lây rây Nắng miền Tây rờ rỡ...
Mang cả ngái ngủ theo Tôi nay đi chợ sớm Trăng còn chưa kịp trốn Thuyền đã nổi đầy sông Bốn bề nước mênh mông Như lạc tinh cầu khác Ghe bồng bềnh trên nước...
Bạn bè đời cho ta Đâu họ hàng thân thuộc Muốn chơi với bạn được Nên tự thay đổi mình Anh em cha mẹ sinh Nhưng đất trời sinh tính...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Đang ngủ đâu? Tiềm năng ơi! Rừng xanh đã thành đồi trọc Suối sông trọi trơ cát sỏi Lúa ngô khoai sắn cạn dần Còn không vô tận mỏ than Mỏ sắt, mỏ apatit? Đâu rồi mỏ dầu, mỏ thiếc...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!