- Sáng tác mới
Một ngày nào đó Khi ta quá già Nhường vòng tay đó Cho các con ta… Một vòng tay nhỏ Ấm áp, yêu thương Vòng tay che chở Bao dung, nhịn nhường......
“Đề, thực, luận, kết” là 4 phần, và cũng là 4 nội dung trong cấu trúc của thể thơ "thất ngôn bát cú", được giới nghiên cứu văn học Việt Nam thừa nhận rộng rãi trong phân tích bố cục hình thức thơ Đường. Ngoài ra, thơ Đường luật còn có các dạng: "thất ngôn tứ tuyệt", "ngũ......
Thời còn học phổ thông tôi chẳng mấy khi nghe đến từ Cù Lao. Lũ trẻ nông thôn thường tắm sông thường gọi những bãi nổi ở giữa sông là bãi, nhỏ hơn thì gọi là cồn. Sông, bến, bờ bãi, cồn là những từ chúng tôi được học được nghe và được biết từ tấm bé....
Nó gọi mình là đại ca. Mất bố từ năm 10 tuổi. Mọi thứ tưởng chừng bế tắc. Nhưng trong vòng tay của người mẹ tảo tần, vĩ đại như một vị Phật, nó đã rất cố gắng và lớn dần lên. Nói nó vụng cũng không phải. Nói nó chăm cũng chả đúng....
Những ngày này, tôi lại da diết nhớ anh cả đã đi xa hơn 7 năm, nhưng những kỷ niệm về anh vẫn luôn in đậm trong tâm trí người thân, đồng chí, đồng đội… Khi vừa vào học kỳ 2 của lớp 10 (hệ mười năm), năm 1967, chưa tròn 17 tuổi,...
Rực rỡ đồi nương cà phê chín trên tay nàng thiếu nữ phố xá thôn buôn mở bung cánh cửa đón núi rừng thanh thoát tỏa hương say gió ồn ào len lỏi những vòng tay...
Kể từ đó anh bỏ mùa hoa cúc Em chơi vơi thương nhớ cũng xa dần Để mỗi độ gió đông về chợt nhắc Thấm nỗi buồn theo tiếng chuông ngân Kể từ độ người bỏ em đi mất Bướm vườn xưa nay đã theo chồng...
Đừng bất mãn về việc mình đang già đi. Bởi đó là đặc quyền được trao cho chỉ một số ít người. Câu này đúng với tất cả. Có rất nhiều người chỉ đi được một đoạn đường rất ngắn, mãi mãi tuổi thanh xuân, tuổi trung niên, vội vã từ giã cuộc đời này mà không có cơ hội biết tuổi già là gì....
Em đi công tác xa nhà Mới tuần lễ vắng như là đã năm Chậu hoa mỗi sớm em chăm Nắng hiu hắt, búp non mềm héo khô Nụ vươn lên tự bao giờ...
Bố đọc thơ con Ôi! Nước chảy về nguồn. Một nửa vòng đời. Một nửa vòng trái đất. Con sinh ra khi trăng vừa đi ngủ Khi mặt trời chọn sắc đón bình minh...
Trong Kinh A Di Đà, Đức Thích Ca nói về cõi nước Cực Lạc: “Không thể dùng chút ít thiện căn phúc đức mà sinh sang được nước kia đâu… Được cùng với các bậc thượng thiện như thế hội tụ một nơi”. Cõi Cực Lạc là nơi mà các cá nhân phù hợp hội tụ, tăng trưởng thiện tâm...
Trong cảm nhận của tôi cuốn sách thứ 13 của Trần Huyền Tâm “Lưng túi gió trăng” là “Những trang viết tỏa sáng của trí tuệ và thấm đẫm ân tình ấm áp của một Trái tim có nắng”. Cuốn sách tập hợp nhiều bài lý luận phê bình văn học của cô....
Vào giữa phút giây này, trên thành phố “Hoa Phượng đỏ” của đất Cảng Hải Phòng, tôi thật sự xúc động trước cuộc hội ngộ của “Các Nhà văn Nhóm Búp”, cùng “các Nhà văn là thành viên Nhà Búp” trước sự kiện không dễ có được ở mỗi cuộc đời người....
Không níu Thu được mãi! Đâu đó tuyết đã rơi... Lá úa rụng về cội Nhường bông tuyết trắng trời... Mùa theo mùa hò hẹn Đông tàn chờ ngày Xuân!...
Em có nghe trong rực rỡ ánh hồng buổi bình minh gọi con ong tìm mật cà phê chín tỏa làn hương ngây ngất gió nồng nàn âu yếm rặng thông xanh cao nguyên em dịu nhẹ trong tay anh ảo diệu cong tựa câu thơ hoàn mỹ...
Nếu tra cứu trên google với cụm từ tìm kiếm “Nhà thơ Kim chuông” có thể tìm thấy 2.700.000 kết quả trong vòng 0,28 giây. Và tôi tự hào khoe rằng: Đó là người Thầy tài hoa và nhân hậu của tôi. Hơn nửa đời người với bao thăng trầm biến cố, nhưng trong kí ức của tôi về thời thơ ấu, về những tháng năm......
Minh biết mẹ mình từng “xịn sò” muộn thế, bởi lúc sinh nó thì chị Nếp đã thôi làm lãnh đạo xã. Năm bảy bảy, khi xã chị sáp nhập với xã trên làm một, địa giới từ tiếp giáp một tỉnh lên hai; cùng với rất nhiều cái mới phải căn ke hài hòa đại diện khu bao nhiêu dân ngồi ghế gì....
Em giờ không trẻ nữa Vốc đầy vơi nỗi niềm Kỷ niệm cũ thôi miên Gọi em về miền nhớ. Nơi anh đứng chờ em Sương đan dày ve áo Chạm vào đâu cũng nhớ...
Ngày xưa có hai Chuột Sống với nhau rất thân Chuột nhà là lãnh đạo Chuột đồng là nông dân. Chuột đồng sống đồng ruộng Đói bụng thì Chuột ăn Khát thì Chuột uống nước Rét thì quàng thêm khăn....
Mỗi chiều tan trường là cái Minh thường đi tắt qua lối giữa hai dãy lớp học, qua hàng rào tre hóp rồi theo các bờ ruộng để về nhà. Đường ngắn được đoạn chả hơn nó chạy ở sân trong dăm phút giờ ra chơi, thậm chí có lúc phải đi như làm xiếc qua chỗ lồi lõm, nhưng nhiều cái để khám phá....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!