• dau-title
  • Lý luận - Phê bình
  • cuoi-title

Những bồi hồi xao xuyến trong bài thơ: Lỡ hẹn mùa Hoa gạo của Trương Minh Hiếu

Thứ bảy - 14/06/2025 10:30


(Ảnh: Các nhà văn Nhóm Búp bên Cây gạo gù tháng 3/2023)




NHỮNG BỒI HỒI XAO XUYẾN TRONG BÀI THƠ 

“LỠ HẸN MÙA HOA GẠO” CỦA TRƯƠNG MINH HIẾU

(Bùi Thị Biên Linh)

Trương Minh Hiếu là thành viên nhóm “Búp Trên Cành” có lối viết riêng: Trữ tình và Tốc Độ. Là học sinh lớp năng khiếu văn của tỉnh nhưng lại tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội và hiện là Giám đốc Bảo hiểm Nhân thọ Hải Phòng. Sơ qua vài nét về tác giả để người đọc có thể “làm quen” với cây bút tuy không chuyên nhưng viết lại “có nghề”. Tác phẩm của anh luôn được bạn bầu, độc giả mến yêu đón đọc. Chỉ trong hơn 3 năm quay trở lại với Văn Chương, Minh Hiếu đã viết và xuất bản 3 tập thơ với nhiều bài có thể là “mềm trái tim bạn đọc”. Lỡ Hẹn Mùa Hoa Gạo là một bài như thế. 

“Hoa rực cháy một vòm trời đang hạ. 

Đỏ như ai mong đợi bước ai về. 

Cơn gió ngược dập dìu rơi rất nhẹ. 

Mấy đài hoa lỡ cạn nửa câu thề. 

Bao xuân thì vướng víu bùa mê. 

Ngớ ngẩn tìm những tháng ba hoài niệm. 

Thương hoa gạo chói chang lần đưa tiễn. 

Nơi đầu làng cây đỏ nắng đơn côi. 


Người đi rồi nhớ hẹn một người thôi. 

Xuân nao nức nở bung chồi lá mới

Vui xanh thắm réo ran ve mời gọi. 

Hạ lại mùa bừng nở ngút ngàn hoa. 

Cũng chỉ là mơ ước một miền xa. 

Nào đã tới rừng rực trời hoa gạo. 

Lời bối rối gửi bóng hình hư ảo. 

Lỡ hẹn rồi thao thiết đợi mùa sau.”


Bài thơ ngọt ngào xinh xắn ấy được viết sau ngày Hiếu bận việc không về được cùng các bạn nhóm năng khiếu Văn Thái Bình thời thơ ấu (nhóm mang tên: “Búp trên cành” gần 40 năm mới có ngày các cậu bé, cô bé ngày xưa đã tụ về từ mọi miền đất nước). Điểm hẹn là nơi có cây gạo gù đang mùa hoa đỏ tháng ba. Không về được nên cả một trời nhớ mong tràn ngập trong tim. Trương Minh Hiếu đã mượn hình ảnh hoa gạo để vẽ nên bức tranh tâm trạng chan chứa hoài niệm, tiếc nuối và nỗi nhớ về một thời yêu dấu đã qua. Hoa gạo (còn gọi là hoa Mộc Miên) - là biểu tượng của chờ đợi và khát vọng trở về. 

Mở đầu bài thơ là hình ảnh thiên nhiên sống động, giầu ẩn dụ. 

“Hoa rực cháy một vòm trời đang hạ

Đỏ như ai đang ngóng đợi ai về”


Tác giả không đơn thuần miêu tả cảnh sắc mùa hoa mà còn gửi gắm nỗi lòng con người - một sự chờ mong khắc khoải âm thầm. Màu đỏ của hoa hay màu đỏ của nỗi nhớ, của tình yêu nồng cháy, của những khao khát chưa nguôi?

Giữa thiên nhiên đẹp - một phông nền cho tâm trạng, cảnh vật như có hồn dập dìu cùng cảm xúc. Những đài hoa cũng đang ngẩn ngơ vì lỡ hẹn câu thề. 

“Cơn gió ngược dập dìu rơi rất nhẹ. 

Mấy đài hoa lỡ cạn nửa câu thề”


Cơn gió ngược “gợi lên sự quay về” trong tâm tưởng - hành trình ngược thời gian tìm lại ký ức xưa. Hình ảnh “đài hoa lỡ cạn nửa câu thề” là biểu tượng cho sự dang dở. Ngôn ngữ tinh tế đong đầy bồi hồi xao xuyến. 

Thời gian đang độ tháng ba - tháng của tuổi trẻ và hoài niệm. Thời tuổi trẻ với bao mộng mơ, mê say tâm hồn phơi phới căng tràn cảm xúc đôi khi làm người ta “mê đắm”.  

“Bao xuân thì vướng víu bùa mê. 

Ngơ ngẩn tìm những tháng ba hoài niệm. 


Từ “xuân thì” trong câu thơ không chỉ là nói về mùa xuân của đất trời, nó còn là ẩn dụ cho mùa xuân đời người - cho tuổi thanh xuân rực rỡ. Nó trở thành miền ký ức không thể nào quên. Nơi đó từng có tình yêu, có những lời hứa hẹn, những lần tiễn đưa nghẹn ngào, giữa tháng ba rừng rực mùa hoa gạo. 

Rồi sự chia xa khiến cho nỗi cô đơn thấm trong từng câu chữ. 

“Người đi rồi hứa hẹn một người thôi. 

Xuân nao nức nảy bung chồi lá mới”.


Dẫu thiên nhiên đang căng tràn sức sống, lòng người vẫn mang theo nỗi nhớ âm thầm và niềm cô đơn khôn tả. Câu thơ mở ra một khoảng trống lặng lẽ. Tuy người yêu thương đã rời xa nhưng lời hẹn vẫn còn đó. Lời hẹn chỉ dành cho một người! Thơ da diết với những dòng viết về khát vọng của con người. Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước một miền xa. 

“Vui xanh thắm réo ran ve mời gọi. 

Hạ lại mùa bừng nở ngút ngàn hoa.

Cũng chỉ là mơ ước một miền xa.”

Câu thơ đẹp chứa một tình cảm đẹp. Tình yêu trong bài thơ không phải là sự sở hữu mà là sự hướng về, là một giấc mơ xa xăm mãi không thể nào với được. Ngoài kia, hoa gạo vẫn đỏ rực mà người chưa trở lại. Tình yêu ấy, ký ức ấy như một vùng sáng mênh mông mơ ảo khiến trái tim khắc khoải, day dứt khôn nguôi. Nghịch cảnh là nơi thử thách lòng người, dẫu lỡ hẹn mà vẫn tha thiết đợi chờ. Đó là cái đẹp của lòng người cũng là cội nguồn cho cái đẹp trong thơ.

“Lời bối rối giữa bóng hình hư ảo. 

Lỡ hẹn rồi thao thiết đợi mùa sau!”


Kết thúc bài thơ là một nét trầm đầy nuối tiếc nhưng đầy mong chờ da diết. Từ thao thiết mang âm hưởng nhẹ mà sâu. Có gì như thiết tha, có gì như bồi hồi, có gì như cháy bỏng, có gì như khát khao, thổn thức, ngóng trông giục dã... trong sắc gạo tháng ba rừng rực nồng nàn. 

Trương Minh Hiếu đã có một bài thơ đáng yêu, đáng nhớ, chứa chan cảm xúc, đầy hoài niệm thấm đẫm chất trữ tình. Có thể coi đây là bài thơ hay về tình yêu, tuổi trẻ, ký ức và khát vọng của khoảng đời đẹp nhất không bao giờ phai nhòa trong tâm hồn mỗi chúng ta.

Biên Linh

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.