- Lý luận - Phê bình
Về bài thơ "Giấc mơ quê" của Trần Huyền Tâm
Thứ bảy - 14/06/2025 10:38
(Ảnh: Pixabay)
VỀ BÀI THƠ “GIẤC MƠ QUÊ” CỦA TRẦN HUYỀN TÂM
(Nguyễn Thị Toán)
GIẤC MƠ QUÊ
Vẫn còn riêng một góc trời
Cho ta về lại cái thời bé thơ
Vẫn còn trong vắt nguyên sơ
Hồn quê thắp sáng ước mơ cháy lòng.
Con đê cõng gió chạy vòng
Dòng sông chải nắng thong dong mây chiều
Giấc mơ nóng giãy cánh diều
Phiêu diêu ngọn khói lam chiều vấn vương.
Nhà mình mái rạ thơm sương
Liếp tranh tiếu ngạo bốn phương gió trời
Võng đay chao tiếng ạ ời
Thềm trăng chiếu cói dệt lời yêu thương.
Thấy mình lạc giữa vô thường
Đường trần nhạt bước tha hương dãi dề
Mơ Xanh trọn ước vẹn thề
Hiển vầng mây trắng đón về chốn xưa…
Mơ mùa diệu vợi giấc trưa
Hồn quê… bóng mẹ… song thưa… gió lùa
Mơ ngân vọng tiếng chuông chùa
Một miền tịnh độ chuyển mùa say hương.
Thấy mình tọa giữa đại dương
Tịnh thân làm một tấm gương soi trời
Thấy trong muôn vạn kiếp người
Chính danh thiên định nơi nơi Thái Bình.
Thế gian chi sự vi tình
Sẽ còn mãi gọi tên mình, quê ơi!
Lục bát “Giấc mơ quê” của Trần Huyền Tâm là một khúc hát ru da diết, thấm đẫm hồn quê Việt, vừa mộc mạc, bình dị, vừa thăng hoa trong cảm thức triết lý và tâm linh. Tác giả không chỉ vẽ lại miền ký ức tuổi thơ, mà còn nâng nó lên thành một giấc mơ mang chiều sâu tâm tưởng – nơi con người đi tìm cội rễ bản thể giữa dòng đời nhiều biến động.
Đọc bài thơ tôi vô cùng ấn tượng với những hình ảnh giàu liên tưởng, đầy sáng tạo, thấm đẫm chất thơ, chất “Búp trên cành” bởi cái cách quan sát tinh tế với tất cả sự hồn nhiên tươi mới của tâm hồn khiến bức tranh thiên nhiên đồng quê trở nên thật nên thơ và sống động:
“Con đê cõng gió chạy vòng
Dòng sông chải nắng thong dong mây chiều”.
Câu thơ “Giấc mơ nóng giãy cánh diều” là một liên tưởng táo bạo và đầy xúc cảm. Cánh diều không chỉ là trò chơi trẻ thơ mà còn là biểu tượng của khát vọng và tự do.
Chất nhạc trong thơ cũng rất đặc sắc – gieo vần uyển chuyển, cấu tứ hài hòa tạo nên một dòng chảy cảm xúc liền mạch. Càng về cuối, thơ chuyển dần sang giọng điệu triết lý, chiêm nghiệm, với những hình ảnh mang tính biểu tượng tâm linh cao:
“…tọa giữa đại dương – làm một tấm gương soi trời…” là một hình ảnh tĩnh tại mà sâu thẳm, biểu hiện trạng thái hòa nhập giữa con người và vũ trụ.
“Chính danh thiên định nơi nơi Thái Bình” – không chỉ gợi về quê hương cụ thể, mà còn khơi dậy khát vọng an nhiên, vĩnh cửu trong tâm hồn con người.
Bài thơ kết lại bằng một khẳng định đầy yêu thương và thủy chung:
“Thế gian chi sự vi tình
Sẽ còn mãi gọi tên mình, Quê ơi!”
– như một lời nguyện thầm với đất mẹ, với nơi chốn thiêng liêng nuôi dưỡng hồn người, nơi mọi điều bắt đầu và trở về.
“Giấc mơ quê” quả là một thi phẩm giàu chất trữ tình, tưởng tượng và triết lý. Cái đẹp trong thơ không chỉ đến từ hình ảnh và nhạc điệu, mà còn từ chiều sâu tâm cảm – nơi mỗi người đọc chúng ta đều có thể tìm thấy một phần ký ức và cội nguồn của chính mình!