- Trang văn
Như thời thơ ấu
Thứ bảy - 14/06/2025 10:20
(Ảnh: từ trái qua phải: Nhà văn Minh Hương, nhà văn Biên Linh và nhà thơ Vân Hương tại Khu du lịch Vườn Vua - Phú Thọ năm 2018)
NHƯ THỜI THƠ ẤU
(Bùi Thị Biên Linh)
Tôi và Hương thân nhau từ những ngày học chung trong nhóm Búp Trên Cành. Hồi ấy trong cái nắng hè chói chang và tiếng ve rộn rã, tôi được mẹ đưa về thị xã Thái Bình nhập học. Lớp học đặc biệt này do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình mở, dành riêng cho những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật. Đối tượng chính là những học sinh giỏi văn của tỉnh, toàn miền Bắc hoặc học sinh giỏi quốc gia. Lớp có 12 học viên, lớn nhất đã học lớp 9/10 tức 15 tuổi, nhỏ nhất học lớp 5/7 tức 11 tuổi. Chúng tôi như những cánh diều đồng điệu tâm hồn, gắn kết rất tự nhiên ngay từ buổi đầu gặp gỡ.
Những buổi học với các nghệ sĩ lớn như Tô Hoài, Phong Thu, Phạm Hổ, Kim Chuông, Lê Bính là khoảnh khắc đầy cảm hứng. Mỗi bài tập sáng tác đều được các nhà văn, nhà thơ góp ý, hướng dẫn sửa chữa cho hay hơn. Bài tốt được chọn đọc trên đài phát thanh của tỉnh, đài tiếng nói Việt Nam, được in trong tập san có tên “Búp Trên Cành” dành riêng cho thiếu nhi của tỉnh Thái Bình và những báo lớn ở Trung ương như Thiếu niên tiền phong, Văn nghệ. Tôi được khen với tác phẩm Cây Bồ Kết. Vân Hương được khen với tác phẩm Làm Chị. Các bạn khác cũng được khen và nhận được giải thưởng về sáng tác văn học. Những trang viết còn đơn sơ non nớt của chúng tôi luôn được các nhà văn, nhà thơ hết mực nâng niu. Chúng tôi còn được đi tham quan khắp mọi miền đất nước: Từ mỏ Đèo Nai giữa bát ngát trời mây, Vịnh Hạ Long vô cùng hùng vĩ và xinh đẹp đến những làng vườn Thuận Vi mướt xanh cây trái ngào ngạt hương hoa. Mỗi chuyến đi thực tế lại có bao sáng tác hay của các thành viên trong lớp. Tôi và các bạn nhà ở xa, ở tập thể trong khuôn viên của Hội Văn học nghệ thuật Thái Bình. Vân Hương và một số bạn nhà ở thị xã thì đi về mỗi ngày. Nhà Hương rất khá, bố Hương là Tỉnh đội trưởng tỉnh đội Thái Bình, bác tên là Trần Hoằng. Tuy là sĩ quan quân đội nhưng bác rất yêu văn thơ và làm thơ hay. Vân Hương được thừa hưởng ở bố cái zen nghệ thuật.
Cô bạn nhỏ của tôi xinh xắn với dáng người mũm mĩm, khuôn mặt tròn và đôi mắt to. Mái tóc dày thường được buộc thành hai chùm lúc lắc hai bên. Chơi chung nhóm còn có Minh Tuyết con gái cưng của bác Chủ tịch tỉnh Nguyễn Ngọc Trìu; Nguyễn Minh Hương có bố làm trưởng Phòng giáo dục thị xã cùng với Đào Thanh Bình, Bùi Thanh Huyền, Trần Huyền Tâm, Bùi Thị Ngọ, Trần Thu Huê, Bùi Lan Anh, Phạm Vương Hùng, Lê Quang Đôn, Nguyễn Mạnh Tuân... Nhà rất gần nhưng Vân Hương cứ xin bố mẹ cho ra ở nội trú với tôi. Cái giường bé, hai đứa hết quay dọc lại quay ngang. Có bữa ngủ mơ chen nhau cả hai ngã lăn xuống đất. Suốt ngày, hết học lại chuyện, mãi mà không chán. Tối cô quản lý lớp bắt phải đi ngủ cũng vẫn thì thầm, thì thầm làm cho mấy đứa khác trong phòng cũng bị lây, chuyện trò đến khi mắt díp lại mà vẫn còn cố nói. Ngày nghỉ, Hương rủ tôi về nhà. Hai đứa được bố mẹ Hương cho ăn bao nhiêu món ngon.
Hè năm 1979, tôi phải chia tay các thầy, các bạn nhóm Búp, chia tay cô bạn xinh xắn thân thương Vân Hương theo cha mẹ vào miền Nam lập nghiệp. Ngày chia tay biết bao nhung nhớ luyến lưu. Hai đứa dắt nhau đi lang thang khắp phòng học khuôn viên Hội bỏ cả ngủ trưa. Mắt tôi đỏ hoe, mắt Hương cũng dàn dụa nước, bàn tay siết chặt bàn tay...
Tôi vào Nam mang theo cả nỗi nhớ quê hương, mái trường, nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ Vân Hương da diết. Còn Vân Hương sau này khi đọc bài viết của Hương tôi mới biết rằng Hương nhớ tôi cũng thẫn thờ biếng ăn biếng học...
Thời gian trôi đi 39 năm sau, các bạn trong nhóm Búp Trên Cành năm xưa đã tìm về họp mặt. Bao niềm vui hạnh phúc vỡ òa khi chúng tôi được gặp nhau ở một khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp, bốn bề bát ngát hương sen có tên gọi Vườn Vua cách Hà Nội gần 100 km. Những cái ôm chầm thắm thiết, những tiếng cười vui, những câu chuyện thì thầm cả đêm không ngủ.
Lúc này Vân Hương đã là cô giáo dạy môn toán nổi tiếng ở thành phố Thái Bình. Còn tôi cũng là cô giáo dạy Văn uy tín có nhiều học sinh đậu thủ khoa vào các trường đại học. Tình yêu văn chương thuở bé, giờ lại thêm tình yêu trò, yêu nghề khiến hai chúng tôi càng thêm nhiều đồng cảm.
Bất kể việc gì, có món ngon, đồ đẹp, chúng tôi đều gửi cho nhau. Ăn miếng bánh cáy đặc sản của quê hương Thái Bình, mặc chiếc áo dài mềm mại bạn gửi, tôi luôn thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.
Vui làm sao thứ ba ngày 25 tháng 03 năm 2025, hai vợ chồng Hương vượt chặng đường xa gần 2.000 cây số đến thăm gia đình tôi. Vân Hương vẫn xinh tươi được anh xã cưng như trứng mỏng. Được đón bạn thân giữa màu xanh bát ngát bình yên và hương đồng, gió thơm, mùi hoa trái ngọt ngào trong khu sinh thái tuy còn đơn sơ nhưng thật trong lành. Tôi bế theo đứa cháu nội vừa tròn 2 tuổi. Bé rất ngoan và rất quý bà Hương. Chúng tôi và bé ngủ lại trong Homestay khu sinh thái. Vẫn thì thầm bao chuyện như ngày xưa. Điều thú vị là ông xã tôi và anh Miu chồng Hương cùng công tác trên lĩnh vực pháp luật. Các con cháu của chúng tôi đều ngoan thành công và hiếu thảo. Đứa ngân hàng, đứa viện kiểm sát, đứa là bác sĩ. Chúng tôi vui và thân thiết như ngày xưa. Dù bây giờ tóc đã nhiều sợi bạc vợ chồng Hương đến thăm mẹ tôi khiến mẹ tôi như khỏe ra. Các bạn tôi mỗi khi đến với tôi đều vào thăm mẹ. Tôi càng xúc động hơn khi mẹ tôi vừa qua cơn tai biến được chuyện trò vui vẻ là liều thuốc tinh thần giúp mẹ tôi mau bình phục.
Do công việc gia đình, Hương không ở được lâu. Tôi tiễn bạn về lòng biết bao bồi hồi nhung nhớ. Đêm ấy, tôi đã mơ về những ngày thơ ấu đầy ắp tiếng cười của chúng tôi. Tiếng cười hồn nhiên ngày ấu thơ còn vui đến bây giờ.
Ngày 25/3/2025
Biên Linh