• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Quê không cần gõ cửa bình yên

Thứ bảy - 07/06/2025 10:30



(Ảnh: Pixabay)



QUÊ KHÔNG CẦN GÕ CỬA BÌNH YÊN 

(Nguyễn Diệu Liên)

 

Sáng nay, trời trong veo. Mở mắt ra là thấy nắng nhẹ lướt trên tán cau ngoài hiên. 
 

Ở quê, thời gian như bước chậm lại, nắng cũng chẳng gắt, mỗi tia nắng ghé qua mái hiên đều dịu dàng như một cái vuốt ve của mẹ, gió cũng chẳng cần vội, chẳng cần ồn ào, chỉ khe khẽ thở, đủ làm lay động tàu lá chuối, làm hoa cau rụng nhè nhẹ xuống sân - cứ như thể thiên nhiên ở đây biết giữ ý, biết dịu dàng với lòng người. Và ở nơi ấy, không có tiếng còi xe inh ỏi, không có người chen chân vội vã — chỉ có sự thong thả, đủ để tâm hồn cũng lắng lại.

 

Người ta hay hỏi: "Ở quê, có gì vui?" - Mà sao khó trả lời quá. Vì niềm vui ở quê không ồn ào, không náo nhiệt. Nó đến như một chiếc lá rơi đúng lúc, một câu chuyện cổ tích cũ bà vẫn nhớ, một chiếc tàu cau cho lũ trẻ kéo nhau cười như nắc nẻ, một chiếc quạt mo trong câu chuyện thằng Bờm hay một chiều nắng sắp tàn mà hương hoa vẫn còn thoảng đâu đây. 

 

Trưa, ngồi uống chén nước vối cùng bà dưới giàn bầu mát rượi, quả sai lúc lỉu, nghe bà kể chuyện cổ tích ngày xưa. Bà vẫn nhớ từng chi tiết – con cóc nhảy qua ba núi, ba sông; nàng công chúa ngủ trăm năm mà vẫn còn đẹp, chàng lái đò nghèo Trương Chi người thì thậm xấu hát thì thậm hay được nàng Mỵ Nương xinh đẹp con quan đem lòng yêu thương … Bà vừa kể vừa nhai trầu bỏm bẻm, một tay bà phe phẩy chiếc quạt mo cau tự làm, một tay bà dịu dàng xoa lưng cho tôi như ngày tôi còn bé. Tôi vừa nghe vừa ngắm bóng nắng in trên đất, nghe tiếng gió lướt qua bụi tre như đứa trẻ chơi trốn tìm — bỗng dưng thấy lòng nhẹ tênh. Trước cổng nhà là giàn hoa giấy nở rực rỡ đung đưa vui đùa cùng nắng gió, tôi nhìn hoa rơi và cảm nhận mỗi cánh hoa như thì thầm điều gì đó mà chẳng cần nói lớn, chỉ cần lặng yên cũng hiểu. 

 

Chiều, đi ngang con ngõ nhỏ, thấy mùi mít chín lan trong gió. Cây mít sau nhà năm nay sai trái. Nhớ quá những trưa hè tuổi thơ, lũ trẻ con lên kế hoạch rủ nhau trốn ngủ trưa ra vườn dính ve và trèo lên cây tìm mít chín. Gió thì vẫn rón rén đi qua bụi tre như sợ làm phiền ai. Tôi đứng lại vài phút, chẳng làm gì cả, chỉ… đứng đó. Vậy mà thấy lòng dễ chịu lạ kỳ.

 

Tối đến, nằm trên võng ngắm ánh trăng sáng vằng vặc, nghe tiếng côn trùng rỉ rả trong vườn, nhịp võng đung đưa theo nhịp thở chậm rãi của đêm quê. Không cần âm nhạc, không cần màn hình, chỉ cần thế này thôi — cũng thấy đủ vui rồi.

Vâng! Người ta hay hỏi tôi: “Ở quê, có gì vui đâu?” - Tôi chẳng biết trả lời sao. Nhưng mỗi lần trở về, tôi lại thấy rõ một điều: vui, đôi khi không cần rộn ràng. Vui là khi ta cảm được từng khoảnh khắc trôi qua rất chậm, rất hiền.
 

Có những điều đẹp không vì lớn lao, mà vì nó đơn sơ và thật thà. Ở quê, mỗi ngày trôi qua tưởng như chẳng có gì đặc biệt, nhưng chính cái bình thường ấy lại khiến người ta nhớ mãi. Cái đẹp của quê không phải để ngợi ca, mà để người ta tìm về khi mỏi mệt. Vì quê là nơi khiến người ta cảm thấy đủ đầy, ngay cả khi không có gì cả.

Vì quê là nơi mỗi ngày đều bình thường… đến mức đẹp lạ thường.
 

Quê không cần gõ cửa bình yên – vì chính nó đã là bình yên.

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.