• dau-title
  • Thể ký
  • cuoi-title

Cảm ơn bé con của mẹ

Thứ ba - 10/06/2025 15:20


(Ảnh: Pixabay)


CẢM ƠN BÉ CON CỦA MẸ

(Thanh Bình)

 

Hai đêm nay mất ngủ, nó thơ thẩn nghĩ:

- Ăn đủ bữa,

- Uống đủ lượng,

- Tập đều đặn,

- Mỗi khung giờ một ngày hưu trí đều cực kì vui vẻ, hạnh phúc bên người thân.

- Sau sự kiện của năm: đám cưới con trai vào 13.5.2025, thì việc quan trọng nhất tháng 5 là sinh nhật cháu trai đã trọn vẹn.

- Việc quan trọng nhất tháng 6 là dẫn hai con về nhận họ cũng đã hoàn thành.

- Chuyên mục Bà Đọc Cháu Nghe đã nhận được phản hồi tích cực, đặc biệt bắt đầu tạo được hiệu ứng ngược chiều thú vị: Cháu đọc bà nghe, Cháu Đọc Em Bi Nghe, Cháu đọc thơ ru bà vào giấc ngủ...  

- Hồi ký 40-50 năm thì cứ đầy ăm ắp, đợi Người Kể Chuyện.

 

Chả có lý do gì mà mất ngủ cả. Nhưng hai đêm liền mất ngủ, đầu óc trống rỗng, giống như ổ cứng vừa bị ai đó xóa sạch. Chiều nay, đến hẹn trả bài, mở máy ra, điều đầu tiên nghĩ đến, rất nhanh, lại là câu chuyện về em bé của nó – những em bé mà nó không có may mắn được thấy các em trưởng thành.

Năm 1987, nó 23 tuổi, cao 1.60, nặng hơn 40 cân, da xanh tái, thân cao gầy. Vì gầy mà khi đến nhận việc, Thầy Hiệu trưởng còn dặn đi dặn lại mẹ nó: “Bà về nuôi cho cô ấy béo lên, chứ gầy thế này dạy học sao được”.

 

23 tuổi, cái thời điện thoại khan hiếm, sách báo đắt đỏ & không internet, cô gái mang theo tất cả “sự ngây thơ, vô số tội” vào đời. Cứ yêu đương, cứ lấy chồng, tự dưng bầu, tự nhiên bệnh… chẳng có kế hoạch, không nhiều suy nghĩ, cuộc sống phát sinh cái gì thì lo cái đó, cái gì sai thì sửa, cái gì rách thì vá víu, cái gì hỏng thì bỏ… Nó cố nhớ lại mà không hình dung được kịch bản báo tin bầu bí lúc đó. Nó hì hục thử ghép vào các kịch bản phim Hàn, phim Việt bây giờ vào, đều thấy không đúng và chả gợi nhớ được gì. Nó chả nhớ đã báo tin cho người thân về việc có bầu như thế nào. Chỉ nhớ, ngày đó nó vẫn đều đều ngày hai lần, sáng đạp xe đi dạy, tối đạp xe về. Nhà chồng ở quê, cách nhà mẹ đẻ ở thị xã khoảng 7km; nếu đến trường nó dạy thì xa hơn, khoảng 8, 9 cây. Thỉnh thoảng thấy đau bụng hay “mền mệt” thì trốn tiết chạy ngang từ trường về nhà mẹ đẻ, nghỉ ngơi một tí, tắm giặt rồi mới đạp xe về nhà U chồng. Nó cũng cố mà không nhớ chính xác ngày nó lên khu tập thể của trường ở, nhưng nhớ là vì bầu bí, động thai mà nó xin bố mẹ chồng ra ở riêng ở khu tập thể của trường. Nó nhớ được mẹ chồng cho vay 10 ống gạo (đong bằng cái ống bơ to như hộp sữa bột loại 1 cân bây giờ), tặng một nồi gang cũ, vừa xinh đủ nấu cho hai vợ chồng, đặc biệt còn được bố chồng thương, lén cho vào cái nồi gang 10 quả trứng gà mới đẻ. 

 

Nó nhớ căn phòng tập thể 6m2, cánh cửa đôi khá rộng và đủ cao để con bé 1.60 ra vào thoải mái. Phía trong cùng kê 1 cái giường đơn, phía ngoài, liền với giường 1 cái bàn 1m2 + 1 ghế tựa. Treo trên đầu giường một cái giá hai tầng, bên dưới để cái hòm quần áo, vật dụng có giá trị khác; bên trên giá treo mấy thứ lặt vặt, có cả búp bê, hộp quà kỉ niệm, album và trang trí gì đó. Đối diện giường là chỗ để 2 cái xe đạp, đối diện bàn làm việc là chỗ cất bếp, cất xô chậu khi đêm về. Gầm bàn là nơi để thùng gạo và là chỗ ngủ của lũ gà (truyện này thú vị lắm, sẽ có đoạn nó kể kĩ hơn). Ban ngày bỏ hết xe, bếp, xô chậu ra hiên, ra sân, nhà cũng rộng rãi khang trang, nhất là khu bàn làm việc, lúc nào cũng có mấy bông hoa nhà trồng được, luôn tươi tắn và thơm tho lắm. Nhà hướng Tây, không cửa sổ, đông lạnh thấu xương, hè hầm hập như trong hầm. 

 

Nó nhớ, nó ở chung với chị kế toán tên Hạ. Ngày ấy chị Hạ bầu to nên chỉ cuối tuần mới về nhà riêng cách trường khoảng 3 - 4 cây. Nó cũng vì bầu, xin mãi mới được Thầy Hiệu trưởng đồng ý cho ở ghép phòng với chị. Hằng ngày hai chị em nằm tráo đầu đuôi, hơi chật, nhưng vui lắm. Chị bầu to, hơn 8 tháng, lúc đó nó mới bầu qua tháng thứ 3, nên thường chọn nằm trong, ép sát tường, nhường chị nằm ngoài, tiện đêm chị dậy 1-2 lần tiểu tiện. Tự dưng nhớ lại, ngày đó, mỗi khi chị ăn hồng xiêm, đều cắt cho nó một miếng. Quả hồng xiêm giống nhỏ chỉ to hơn quả trứng gà, ngọt lựng. Chị thường bổ tư, đưa nó một nửa, nhưng bao giờ nó cũng nhận, tách lấy một miếng còn để lại một miếng vào đĩa cho chị. Một vài lần biết giờ ăn của chị, nó chủ động sang nhà chị Mây phòng bên cạnh chơi với hai bé con gái chị. Đợi chị ăn xong mới về phòng. 

 

Ở với nhau chừng 3 tuần thì chị sinh. Nó một mình một giường, đôi lúc không quen, chống chếnh, mất ngủ, và có phần sợ nữa. Chỗ nó ở gọi là khu tập thể cho oách, thực ra, trường là ở Đình Cả, 3 gian phòng nhỏ bên chái quay về hướng Tây là chỗ ở của mấy già trông coi Đình ngày trước. Gian đầu nó với chị Hạ (vốn dĩ chỉ là của chị Hạ thôi); gian giữa ba mẹ con chị Mây, chồng là nhà thơ đã mất, có anh trai lúc đó cũng là Hiệu trưởng một trường cấp 3 của tỉnh; gian cuối là mẹ đẻ của Thầy Hiệu trưởng, nghe nói Cụ không hợp con dâu và cũng đã lẫn nên ở trường tiện Thầy chăm sóc hỗ trợ. Mọi người bảo Thành Hoàng Đình cả thiêng lắm, dù Đình đã dời đi nhường chỗ cho trường học tạm thời vài năm nhưng bà cụ bảo đêm đêm vẫn mơ thấy Thành Hoàng. Mới đầu nó cũng kinh nhưng chị Mây lại bảo: Chị ở đây mấy năm từ ngày trường chưa thành lập, chả có gì, đừng sợ. Nhưng khi ngủ một mình nó vẫn sợ. Chị lại cho bé Hạnh sang nằm cùng với nó. Nhưng hôm con bé không sang là nó lại mất ngủ.

 

Đúng độ hè nồng, em bé của nó được 5 tháng, em bé được bác sĩ khen phát triển tốt, bụng nó đã bắt đầu căng tròn. Bụng bầu, mẹ thì nóng nực, con thì chật chội, kiểu như là cái bụng con gái nở ra không kịp cho em lớn ấy, nên nó hay bị mệt. Hôm nào mệt ít nó đạp xe về mẹ. Mệt quá thì nằm nghỉ tại trường. Trưa hè, cái giường nóng như rang, cái quạt con cóc thường ở trạng thái khô dầu vừa chạy vừa kêu song sọc, nhưng chỉ cần được ngả lưng một lúc là nó lấy lại sức, lại có thể soạn bài, tưới cây, hái rau, chăm gà... Những lúc ấy, Chị Mây thường cho con gái út mang sang cốc nước chè xanh, như là thứ bồi dưỡng đặc biệt cho mẹ bầu. Nó quý lắm. Con bé Thư ngày ấy chừng 5-6 tuổi, bê cốc nước qua phòng cô, vừa đi vừa rao như mấy bà bán nước dạo, giọng lanh lảnh:

 

Nước chè xanh đây!

Nước chè xanh vừa lành vừa mát

Uống một bát hết khát cả ngày

Chè xanh đây!

 

Rồi nó đặt bát nước lên bàn. Cũng có hôm thấy cô như thiu thiu ngủ, con bé đưa vào tận giường, lay lay và đọc lại câu ca dao thêm một lần nữa. Nó nhỏm dạy uống một hơi cạn ly. Đã lắm.

 

Hôm ấy, uống xong cốc trà, nó lịm đi một giấc dài, chắc 1-2 tiếng. Lúc tỉnh dậy, tầm 3 giờ chiều, nó ra ngoài hóng mát. Em bé của nó chắc vui vì được ra ngoài, cứ cuộn lên, cuộn lên liên tục, bụng nó nổi cục bên này, lại bên kia. Nó thấy mệt, nhưng chỉ cần tưởng tượng con vui đang tưng tưng trong bụng mẹ là nó lại gắng. Bé Thư rất thích sờ tay lên bụng nó, đưa tay theo chiều em bé trườn thích thú. Chị Mây cũng ngây người, ngắm hai cô cháu, cười hạnh phúc. Rồi bất chợt chị bảo:

 

- Sao hôm nay trườn nhiều thế? Chắc cu cậu nóng.

 

Rồi nó bị ra huyết, ít thôi, nó về mẹ nằm nghỉ, cũng là dịp hè, nên về trốn nắng. Hôm sau, hôm sau nữa, bụng êm như không, em bé không trườn mạnh nữa. Cô gái 23 tuổi non nớt chẳng nghĩ ngợi nhiều. Khi mẹ đặt tay lên bụng nó xem em máy, nó bảo:

- Hôm nay chắc mát nên cu cậu ngủ chả thấy máy, thấy trườn gì mẹ ạ.

- Ừ! Chắc thế.

Nhưng một lúc, sau khi cho nó ăn bát bột sắn nấu, mẹ nó lại sờ sờ:

- Sao ngủ kỹ thế? Máy cho bà xem cái nào!

- Hôm qua nó trườn mạnh quá, con đau ra huyết, may mà chỉ ít thôi, từ sáng ko thấy gì.

- Cô đã khám bác sĩ chưa?

- Chưa ạ! Con thấy chỉ hơi mỏi mỏi lưng, không đau nữa nên chưa đi khám.

- Không được, ra huyết là không bình thường phải đi khám.

 

Nó đạp xe vào khoa Sản bệnh viện Việt- Bun khám. Không biết có phải vì di chuyển em bé mệt không mà vào đến bệnh viện thì bụng nó lại vồn vã. Nó buốt lưng, đau bụng, từng cơn, từng cơn mồ hôi đẫm, thay hết áo này lại áo khác. Cứ như em bé đợi mẹ vào viện mới vật vã vậy.

Nó được đưa vào phòng cấp cứu. Thai lưu 5 tháng tuổi là những từ cuối cùng nó nghe bác sĩ nói. Nó lặng người, mắt trân trân:

- Không cứu được hả anh?

- Không kịp em ạ!

Bác sĩ nói và nắm bàn tay nó dịu dàng:

- Em bé đi rồi, phải làm ngay, nếu không rất nguy hiểm cho em.

 

Nó chết lặng. Nước mắt cứ thế, chảy tràn hai bên má. Rồi nó nhanh chóng rơi vào sự tê liệt, ngay lúc đó và cho đến tận bây giờ, thứ duy nhất nó nhớ là cảm giác ai đó lùa tay vào bụng nó vét ra những giọt cuối cùng.

 

Rồi nó được đẩy sang một phòng khác. Bố em bé đứng ở đầu giường lấy tay lau nước mắt đọng trên má, vuốt vuốt mắt nó. Anh ấy khóc không thành tiếng, run rẩy hỏi:

- Thế nào anh?

Anh bác sĩ sờ sờ bàn chân, bắp chân nó, khẽ nói:

- Lạnh lắm!

 

Rồi bác sĩ kéo cái chăn len (là kiểu chăn dạ len rất phổ biến thời ấy) trùm lên nó, kín mít từ chân đến quá đầu. Hai người đàn ông dời đi. Trong bóng tối của tấm chăn len, nhiều lần nó muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật đã, nhưng nó hiểu cái cách anh bác sĩ sờ chân nó, kéo chăn trùm nó kín mít, cách hai người để nó lại một mình trong phòng bệnh, dời đi, nên, nó không dám ngủ. Nó cố cựa quậy, muốn đưa tay kéo cái chăn xuống nhưng vô ích. Người nó kiểu như bị đóng băng, không nhúc nhích. Nó cố mở mắt, cố lắng nghe tiếng người này giao tiếp với người kia, những tiếng bước chân ra vào, và lướt qua nó. Nó ước có ai đó giúp nó kéo cái chăn xuống để nó được nhìn thấy. Phải rất lâu sau đó, dễ đến 1-2 tiếng sau, kiểu giống như hết giờ nghỉ trưa, hai người đàn ông mới quay lại. Anh bác sĩ lật cái chăn đắp mặt nó ra, sờ sờ nắn nắn chân tay nó, rồi hai người sốt sắng đẩy nó ngược lại phòng cấp cứu. Nó được tiêm, truyền và hồi sinh. Buổi tối hôm đó khi nó đã tỉnh táo và có thể nói chuyện được, một cô y tá vào bên giường hỏi:

- Chị vẫn để em bé trong phòng lạnh. Em muốn chôn em bé ở đâu hay làm gì không? Hay các chị xử lý như quy định của bệnh viện?

 

Nó khóc. Tay lần lần, đưa cho chị ấy một tờ tiền (chắc ước tương đương bây giờ khoảng 5 trăm - 1 triệu gì đó):

- Chị ơi! chị giúp em chôn con tử tế, mua gì thắp hương giúp em.

Cô gái 23 tuổi ngày ấy đơn sơ, ngu ngơ như cô bé 15- 16 bây giờ, thậm chí còn dại dột hơn rất nhiều, nên chỉ có thể làm như thế.

 

Hơn tuần sau thì nó được ra viện. Đương nhiên không ai để nó yếu ớt ngu ngơ thiếu nghèo như thế một mình ở khu tập thể. Nó thì nghĩ auto được về nhà mẹ nó dưỡng sức. Nhưng, không phải thế. Mẹ muốn đón nó về nhà chăm nhưng Ba bảo "đón gái đẻ về nhà dông lắm, một con sa bằng ba con đẻ, còn dông hơn, nó lấy chồng rồi thì về nhà chồng". Mẹ chồng nó đánh tiếng khi mẹ nó mang cơm cháo vào bệnh viện cho ông thông gia và người nhà (chả là lúc đó bố chồng nó bị mổ đang điều trị ở bệnh viện tỉnh, nên bố mẹ nó, các chị nó, là thông gia chăm sóc nhau lúc khó khăn). Chị gái nó kể, phía nhà chồng nó nói rồi:

 

- Ông đang nằm viện tỉnh, cả nhà đều tập trung lên đó, nó về nhà ai chăm? Nhờ ông bà và các bác.

 

Rồi nó được sắp xếp về ở với chị gái ở một gian tập thể khác, to hơn, khoảng 10m2, gần gấp đôi căn phòng của nó và chị Hạ, ở trường của chị, cách nhà mẹ khoảng 3 cây số. Nó thui thủi và thơ thẩn cơm rau tập tàng với chị, U chồng gửi cho nải chuối tiêu chín cây; U đẻ thi thoảng gửi cho quả trứng, gói ruốc, chị chồng lâu lâu luộc cho quả trứng ghé nhà thông gia gửi lại. Chị gái chăm chỉ mò ốc, hến ở ao gần trường; hái rau dại; nuôi gà đẻ trứng..., có gì đều dành nuôi em. Bố em bé lúc đó vẫn là một ông giáo nghèo và đang phải chăm bố mổ nằm viện. Những năm 1986-1987, đó là tất cả sự nỗ lực của cả gia đình. Nó lặng lẽ như cái bóng bên chị. Cho đến tầm cuối tháng 8, một nhóm học sinh 12e năm đó, đến thăm nó. Chúng hắn sốt ruột vì không thấy cô dạy hè, không đến trường, nên hỏi:

- Cô ơi, cô không dạy chúng em nữa ạ?

- Có chứ, cô vẫn dạy, hết nghỉ hè cô đến.

- Cô ơi, cô nói gì chúng em không nghe thấy. Cô ơi, cô làm sao thế ạ?

 

Mấy đứa mau nước mắt òa khóc. Nó chợt nhận ra, nó nói không ra tiếng. Nó gắng nói thêm vài lần nữa, vừa nói vừa lắng nghe tiếng mình, vài lần thì trò nghe được tiếng nó. Nó khóc vì không thật sự bị câm, có lẽ chỉ là quá lâu không giao tiếp nên nó đã không lượng được tiếng mình khi giao tiếp trở lại. Thật là may mắn.

 

Tối hôm đó nó ngồi với chị, vừa nói, vừa tập xem chị có nghe thấy nó nói không... Cứ thế, chủ yếu nó tập một mình, tập nói và lắng nghe mình nói, cho đến khi hoàn toàn khỏi bệnh trở lại trường, một tháng sau đó. Không ai biết về điều đó trừ nó với chị và mấy đứa học sinh. Và có lẽ cũng chẳng ai cần nhớ hay ấn tượng gì về điều đó. Trong số đó, có đứa bây giờ lấy chồng ở tận Lai Châu, nhờ facebook, cô trò có kết nối lại.

 

Nó đã yêu em bé của nó biết nhường nào! Đau đến thế, suy sụp đến thế, cũng trọn vẹn đến thế khi nhờ cô y tá bệnh viện lo cho con. Cùng với bé 5 tháng, trước đó, nó cũng có một em bé gái 6 tháng tuổi nữa, cũng bỏ đi vào mùa hè, đều xót xa, nuối tiếc lắm. Nhưng có một sự thật là sau đó, nó hầu như chẳng bao giờ nghĩ về các em. Cho đến khi nó nhận ra, mỗi năm, có một giấc mơ cứ luôn trở đi trở lại, và thường rơi vào mỗi dịp hè. Giấc mơ thường thoảng qua rất nhanh nhưng cảm xúc để lại thì vô cùng mạnh mẽ. Giấc mơ về một bé gái bụ bẫm, hay một bé trai còn ẵm ngửa, đứa nào đứa nấy đều mắt to, đen và tóc rậm. Không có giao tiếp bằng lời, chỉ có ánh nhìn và tiếng khóc, cũng có khi trong mơ, em bé chết.

 

Cùng với sự trưởng thành, nó nhận ra, trong sâu xa nó chưa bao giờ quên các con và có lẽ, ở nơi xa, các con cũng chưa bao giờ dừng thương yêu mẹ. Ba năm trước, nó đặt tên cho các con, đúng những cái tên mà nó từng muốn đặt, nhờ các thầy ở chùa Phúc Khánh làm lễ cầu siêu cho các con. Lần đầu và lần duy nhất nó ghi tên con lên giấy nhờ nhà chùa.

 

Dịp này, nhân ghi lại kỉ niệm về sự linh diệu và mối quan hệ đặc biệt mẹ với con, nó xin phép viết lại, như một lời từ tâm sám hối và Biết Ơn dành cho các con – các em bé của mẹ. Mẹ xin lỗi vì ngay lúc này, mẹ muốn ghi lại tên các con mà không nhớ được. Giống như các con đã chắp cánh về cõi tiên và tên các con cũng mờ đi, mất hẳn, theo tàn sớ mà bay lên rồi.

 

Trân quý lắm những trải nghiệm các con đã mang đến cho mẹ.

 

Trân quý lắm sự bao dung, vị tha các con dành cho mẹ, để mẹ được thanh thản mà quên đi, không hối tiếc.

0h15’ ngày 8.6.2025, mẹ dừng bút, và bắt đầu thu âm, lưu lại vào khung giờ vàng đặc biệt này.

 

Gửi link cho người yêu thương

https://youtu.be/DXhVnYGA_Xk?si=9c3baPuJ3EmeuQMB

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.