- Sáng tác mới
Một buổi sáng mùa hè đang chớm. Thức dậy trong tiếng nhạc êm đềm, du dương. Tiếng chim hót trong veo. Tiếng giọt sương đang khe khẽ tan mềm trong không khí hân hoan đón chào ngày mới. Tiếng tia nắng nhẹ xoay gót bước ra từ mật ngọt ấm nồng nơi vầng chăn mây bông trắng. Tiếng của làn gió trong lành......
Khi xin chữ Tâm, hẳn là bởi ta muốn bồi đắp cho tâm của ta được đầy đặn hơn. Nhưng đầy đặn như thế nào, bằng cái gì thì ta lại ít nghĩ đến. Nếu Tâm của Bạn là một cái bình thì Bạn đang chứa gì trong đó? Cái đang chứa đựng đó là do Bạn chọn, hay chỉ để tùy mặc ngẫu nhiên?...
Bảy tỷ người, cõi nhân sinh Có ai còn giữ cho mình chút xưa? Tóc vờn, chân thả đong đưa Sóng Xuân đẩy gió, gió vừa đẩy em... Lạ lùng trong chốn bon chen Càng tốc độ, càng thấy quen, thấy gần...
Đối với những người bị bệnh tật hành hạ đến mức uống thuốc thay cơm, bị đòn sấm sét của số phận giáng lên giáng xuống, tới mức như đã ở Địa Ngục thì chắc có thể thấm hơn cái chữ Chấp ở trên. Khi nằm trong tình trạng đợi chết, ta thấy rõ của cải, danh vọng là bùa Mê....
Khi cầm tập thơ Giọt nắng vô thường của Trần Huyền Tâm trên tay, không hiểu sao ngay lập tức tôi liên tưởng đến “tia nắng mặt trời” trong bài thơ “Và bây giờ là buổi tối” của nhà thơ Ý Salvatore Quasimodo, người đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1959:...
Cổ nhân có câu: hết thảy thiện ác trên thế gian này đều không thoát ra khỏi sự an bài của Thần Phật, nhân quả. Con người một khi không tin Thần Phật, không còn biết sợ nhân quả, điều gì cũng dám làm thì hậu quả sẽ thật đáng buồn! Thần Phật là từ bi nhưng cũng rất tôn nghiêm!...
Có câu rằng: Hành trình của dòng sông là tập hợp của những bình yên, những gập ghềnh, của những khúc bồi, khúc lở, cả những ào ạt dâng trào hay cạn lòng khô đáy. Hành trình của cuộc đời con người cũng thế, nó là tập hợp của các thời khắc....
Do địa hình dốc đá và khí hậu nghiệt ngã, việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác trên cao nguyên Tây Tạng là vô cùng khó khăn. Hơn nữa, các vị đại sư lại thường không ở một nơi nào cố định. Họ đi lại hành pháp từ chùa này sang chùa khác...
Hẳn là Xuân chưa thể rời đi Khi mùa cứ níu chân mùa ở lại Khí an lành tịnh nguyên miền xa ngái Mây trong ngần, xanh theo mãi lên cao. Sáng ngọt ngào, Chiều đã bớt hanh hao Đêm lặng gió thoảng hương mùa cũ...
Cúi đầu ân tạ dòng sông Nay xin trở lại cánh đồng bình yên Đợi khi chiều xuống, trăng lên Ngây ngô với giọt sương đêm dại khờ....
Tập thơ Mùa Đợi của Thúy Hằng được nhiều người nhận xét là “êm đềm”, “ngọt lành”. Riêng tôi, cảm giác nổi bật khi đọc không phải là êm đềm, mà là sự trăn trở, là sự cuộn xoáy giữa “lở” và “bồi” của một dòng sông trong hành trình tìm về với biển... và dường như còn xa hơn nữa....
Phố nhỏ bằng lăng tím ngắt Gió mềm se lạnh má hồng Nàng Bân mải chơi lâu quá Tháng Tư áo vẫn chưa xong!...
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si. Thân khô gầy xao xác kiếp ve ve Tôi rút ruột hát tiếng đời bỏng rát...
Tương truyền, một vị Bồ Tát tới một làng nọ tra xét các việc thiện ác, đã hóa thành một người ăn mày mắc bệnh hủi. Dân làng lúc đó đang vào hội làng; họ ăn uống linh đình nhưng không hề bố thí cho người ăn mày này một chút gì, trái lại, còn lăng nhục thậm tệ, chế nhạo chửi rủa, đuổi đi....
Trong những năm tháng trên đời, hẳn ai cũng mong có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng thật chẳng dễ dàng để có được một cuộc sống mà từng giây từng phút đều ngập tràn tiếng cười vui. Bởi cuộc đời cũng như bản nhạc với đầy đủ nốt thăng nốt trầm, giống như dòng sông kia, có khúc bồi, có đoạn lở, có......
Chuyện xa lắm. Ngày ấy, thuở còn mồ ma giặc Pháp, dân Tẩm Thượng bảo nhau. Thằng Hỳ sinh ra, được thả về sống ở Gò Bơn này là do ông trời đã bày nên trò ấy. Hỳ họ Vũ, tên thật là Tiếu. Tiếu là cười. Hỳ là âm thanh của cái cười. Cũng là cười! Sự ăn khớp của Hỳ từ vẻ mặt, nét nhìn, giọng nói, tất......
Tôi chưa một lần đến được Hoàng Hạc Lâu, Hàn San tự, hay các địa danh nổi tiếng của đất nước Trung Hoa có 5000 năm văn hiến với bao nhiêu những giá trị mà đến nay vẫn làm hậu thế kinh ngạc … Nhiều lúc, nhìn qua các tranh ảnh ở trên mạng, nhìn những địa danh mà mình muốn tới, cảm giác cứ như là đang......
Vẫn là buổi chiều xuân chợt nắng, chợt mưa. Và lòng người cứ ngập tràn niềm thương nỗi nhớ vỗ về nơi cõi thế. Một cảm giác rất lạ, không giống những chiều tháng 3 của những ngày xưa tháng cũ. Bỗng dưng thấy thèm được ngắm nhìn những vạt nắng vàng mơ lung linh lung linh nơi mắt hồ sóng biếc....
Mây nhẹ trôi, chiều còn vương chút nắng qua khung trời lãng đãng một xa xôi Ngày qua rồi, chỉ còn đêm ở lại... Chút bồi hồi sao chẳng thể gọi tên....
Đầu năm 2020, Trần Huyền Tâm cho ra mắt tập sách riêng thứ 4: Tập thơ “Mây ngàn năm vẫn đợi”.Tập thơ là những khúc ca dịu lành tươi sáng lấp lánh ngọn lửa trí tuệ, thanh tao với cảm hứng thiền và ấm áp yêu thương. Trong số 56 bài của tập thơ tôi đặc biệt thích thú với những bài lục bát. Bởi đó là......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!