- Sáng tác mới
Chẳng biết tại sao lại ghét nhau Cũng chẳng biết tại sao lại yêu nhau đến thế Đất trời dâu bể Tình người mãi mãi dài lâu Yêu thì chưa bao giờ nói hết một câu...
Tựa đề bài thơ dẫn tôi về một đêm mùa đông ở làng quê miền bắc, nơi tâm hồn thơ của Trương Minh Hiếu đã được bồi đắp, nâng niu... Ngọn gió bấc luồn qua những tán lá xanh rì, cuộn theo hương chuối tiêu ngọt dịu… Những bờ đê đứng lặng bên sông. Cỏ vẫn mượt trong màu đêm đen đặc. Những mái nhà lớn nhỏ......
Nắng vàng rải xuống Đăk Nông, Nồng nàn tô nhẹ sắc hồng môi em. Dịu dàng con suối ru êm, Bướm ong lả lướt dạo tìm hương hoa..!...
Trương Minh Hiếu là thành viên nhóm “Búp Trên Cành” có lối viết riêng: Trữ tình và Tốc Độ. Là học sinh lớp năng khiếu văn của tỉnh nhưng lại tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội và hiện là Giám đốc Bảo hiểm Nhân thọ Hải Phòng....
Ta rong chơi trên phố cổ Hội An... Thơ thẩn dọc sông Hàn nghe sóng vỗ Đêm Đà Nẵng sắc màu như hoa nở, Giữa dòng đời đang rực rỡ tương lai... Ngũ hành sơn vươn những ngón tay dài...
Ta xa nhau đúng nửa vòng trái đất, Mà tâm hồn say ngây ngất hồn thơ...Mình thay nhau tìm kiếm những giấc mơ, Bởi hai đứa hai múi giờ trái ngược, Biết làm sao...thôi biết làm sao được..? Đành thả lòng theo dòng nước trôi xuôi,...
Anh có nghe gió thì thầm muôn lời yêu dấu Anh có nghe tia nắng nhỏ cựa mình Mùa sang đấy, hè chập chờn cánh mỏng Chú chuồn kim mê mải nắng hồng. Anh có nghe đất trời rung động Núi ngả chân mây,...
Bao ánh nhìn muôn thủa Đọng lại thành lòng đen Bao hào quang nhầm tưởng Tách bạch thành vòng riêng Tự nhiên làm con mắt
Theo quy luật Đất Trời...
Đất quê mình có gừng cay vạn thuở Biển quê ta có muối mặn muôn đời... . Mẹ quê hương dịu ngọt tiếng ru hời Sâu thăm thẳm tấm lòng người Hà tĩnh...! Thả hồn thơ giữa núi non Hồng lĩnh...
Ánh nắng chiều mờ nhạt, Sót đôi chút lưng đồi. Mây hờ hững cuối trời, Gió buông lời khe khẽ... Và chân em bước nhẹ Trên thảm cỏ xanh rờn! Ta ngồi ngắm Hoàng hôn, Chìm dần sau đỉnh núi....
Chị ơi, chị đã ra đi Em không còn chị mỗi khi về làng Kiếp người trong cõi nhân gian Mong manh như giọt nắng vàng thế thôi...
Khúc nhớ Gọi khúc thương mình yêu Khúc sương mai Gọi chiều em gió thoảng Khúc nửa đêm Xui tối trời đừng sáng Khúc tình anh
Nắng khát gió trưa hè...
Trẻ trung khỏe mạnh xông pha Sân hiên ngoài ngõ trong nhà sạch bong Gót mòn, tay rã, răng long Là khi "thành rác" thì xong một đời
Có vay có trả người ơi...
Có phải anh là Phố thị Hoa Vàng nơi ngọn gió lang thang cả ngàn năm khắc khoải nghe lời ca hoang dại của ngọn thác Liêng ung...
nơi tình của núi rừng hòa tan từng sợi nắng trong ly cà phê đắng...
Đắm say lòng theo vũ điệu thần tiên Hồn lả lơi khúc cồng chiêng huyền thoại Đêm Cao nguyên ta thấy mình trẻ dại Men rượu cần vương vấn mãi vào tim... Sáng vui cười bên lũ thú, bầy chim...
Em có nghe trong cành cây lá cỏ..? Tiếng con trùng vò võ gọi tên nhau... Và ngước nhìn lên tận phía trời cao, Mây đùa giỡn cùng trăng sao mê mải... ...Và em ơi,những đêm buồn tê tái, Anh nghẹn lòng thầm gọi mãi tên em,...
Bần là tên gọi của cây Mà nghe muối xát đắng cay phận người Cũng sinh ở cõi đất trời Dầm trong xót mặn một đời vẫn hoa Cũng mang trái chín thật thà Mà sao chua chát, mà là nổi trôi...
Nguyễn Linh Khiếu làm thơ với một hệ hình thẩm mỹ hiện đại và cảm quan nghệ thuật mới mẻ, độc đáo. Các tập thơ Chùm mơ tiên cảm (1991), Mùa thiêng (1995), Hoa linh (2000) và gần đây là trường ca “Phồn sinh” (2018) đã minh chứng cho điều đó. Bài thơ Tháng Tư được ông viết vào năm 1983 đã có những......
Không trông thấy bóng thấy hình Mà có sức mạnh quả tình rất siêu Tài giỏi bao nhiểu bao nhiêu Chạm vào là tỏi, là tiêu cuộc đời......
Đòng đưa bóng nắng ban trưa Ru chùm hoa tím lưa thưa bên thềm Trời nghiêng cho giấc xanh êm Con nâng tay mẹ, gió mềm trong tay...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!