- Sáng tác
Đi dọc miền Trung
Thứ ba - 08/07/2025 19:24
(Ảnh: Các nhà văn nhóm Búp trước tuợng đài Mẹ Suốt bên dòng sông Nhật Lệ)
ĐI DỌC MIỀN TRUNG
(Nguyễn Thị Toán)
Tôi đi dọc miền Trung
Nơi cát trắng cháy chân, gió Lào rát mặt
Miền đất gầy guộc, gian truân mà chưa bao giờ khuất phục
Ôm cả đất nước vào tim, suốt một thời Bắc Nam chia cắt
Dòng Nhật Lệ chảy qua quê hương mẹ Suốt
Sông có còn lưu giữ chiếc đò xưa
Những chuyến quân hành có lòng mẹ chở che
Mái chèo nhỏ mà quân thù khiếp sợ
Tôi cúi mình trước địa đạo Vịnh Mốc
Mỗi đường hầm là một vầng trăng chưa kịp mọc
Tiếng ru hời như còn vọng vang giữa lòng đất sâu hun hút
Tiếng trẻ khóc chào đời khao khát mảnh trời xanh
Biển Cửa Tùng gió lộng tóc em
Kể tôi nghe về những chuyến hàng vào Nam đánh giặc
Những dấu chân đêm đêm hằn sâu trên cát
Mỗi chiến công không cần hóa tượng đài
Chỉ ngọn gió thổi qua cũng rưng rưng ký ức.
Tôi dừng lại trước thành cổ Quảng Trị
Bức tường thành còn chi chít vết đạn găm
Gạch vỡ vẫn thơm mùi da thịt
Tấc đất nào không nhuộm đỏ máu cha ông?
Cỏ nơi đây mọc bằng những giấc mơ chưa kịp lớn.
Thạch Hãn ơi, dòng sông như lời ru tiễn biệt
Tuổi hai mươi gửi lại đáy sông này
Sóng cứ vỗ miên man như thầm nhắc
Về một thời oanh liệt các anh tôi…
Cầu Hiền Lương in bóng chia đôi
Một bên nước mắt, một bên chờ đợi
Ba mươi năm – dài hơn cả đời người
Vết cắt tình yêu có thể nào hàn gắn nổi?
Miền Trung ơi!
Tôi đi qua, mang theo niềm biết ơn
Từng con sóng, ngọn gió, từng nắm cát cháy
Đều thì thầm kể tôi nghe
Một thời đạn bom khốc liệt
Một thời làm nên dáng đứng Việt Nam!
Tôi đứng lặng giữa nghĩa trang Trường Sơn
Nơi rừng xanh cúi đầu, lá cũng thôi xào xạc
Bạt ngàn mộ, bạt ngàn tên gọi
Và cả những bia mờ: “Chưa biết tên anh…”
Những ngôi mộ thẳng hàng như đội quân yên nghỉ
Vẫn giữ thế nằm – như sẵn sàng xung phong
Giữa đất trời, gió vẫn hát hành khúc đỏ
Trầm hùng, lòng đất vọng vang…
Tôi lần bước qua mỗi hàng bia trắng
Chạm tên ai mà mắt tôi cay
Anh hy sinh khi vừa tròn 18
Có kịp gọi “Mẹ ơi! Con yêu mẹ vô cùng!”
Nghĩa trang Đường 9 – Nam Lào nắng gió rưng rưng
Trào lên lòng tôi từng lớp sóng nhớ thương, thương nhớ
Dưới mỗi nấm đất – một giấc mơ dang dở
Một tiếng cười chưa kịp trọn, một người yêu chờ đợi mỏi mòn
Họ nằm đó – những người chưa từng quen
Mà tôi mang ơn như mang máu mình trong huyết quản
Họ nằm đó – trời xanh hơn từ hôm ấy
Đất nước tôi yên lành từ giấc ngủ cha anh…
Tôi lặng quỳ – không chỉ vì nỗi đau, buồn, căm hận chiến tranh
Mà còn vì nỗi biết ơn không thể gọi thành lời…
Miền Trung ơi!
Nơi đau thương hóa thành bất tử!
Nơi chiến tranh qua rồi, lòng kiên trung gửi lại
Mỗi bước tôi đi trĩu nặng ân tình
Nghe cỏ hát rì rầm trên cát đêm đêm
Khi tôi đằm mình trong sóng biển Đá Nhảy
Mênh mang trời, mênh mang gió và lòng tôi cũng mênh mang
Nước vỗ về như bàn tay của Mẹ
Vỗ lên ngực đất – vỗ vào tim tôi nhức nhối

Năm mươi năm – quê hương không còn tiếng súng
Chỉ còn tiếng trẻ cười rộn giữa sân trưa
Chỉ còn tiếng gió gọi bầy trên triền cát
Và tiếng chuông chiều ngân vọng giấc mơ xưa…
Tôi đứng giữa một miền Trung yên bình
Mà thấy trong từng vạt nắng vàng có bóng người nằm xuống
Có những giấc ngủ không tên dưới lòng đất nóng
Có tuổi xuân gửi lại, chẳng một lần yêu…

Tôi lặng lẽ đặt tay lên bãi đá
Thấy máu xưa vẫn chưa khô, chỉ hóa nhựa phù sa
Cho lúa tốt, cho hoa nở, cho biển xanh ngời ngợi
Cho cháu con ta không phải sinh ra và lớn lên trong địa đạo, chiến hào…
Không giật mình bởi tiếng tiếng còi báo động
Tiếng máy bay giặc Mỹ hú gào…
Tôi sẽ kể cho con cháu nghe về Hang Tám Cô
Nơi tiểu đội thanh niên xung phong bị bom thù vùi lấp
Bím tóc xanh em không thể còn trở lại được mái trường viết tiếp bao mơ ước
Có nỗi đau nào lớn hơn?
Tôi biết ơn – miền đất này vạm vỡ
Nắng gió hun da mà ý chí không mòn
Mảnh đất bé nhỏ mà gánh cả dáng hình dân tộc
Tôi sẽ kể cho con tôi về biển Đá Nhảy
Nơi cha, anh từng ngâm mình trong nước buốt
Đêm hành quân
Máy bay giặc rạch nát bầu trời
Con đường mòn những hố bom chằng chịt…
Đá Nhảy chiều êm, tôi lặng nghe nước thở
Sau nửa thế kỷ, vẫn dạt dào
Bản tình ca đau đáu tự bao đời…
Như chưa từng đi qua chiến tranh tàn khốc
Đá Nhảy ơi! Xin hẹn ngày trở lại
Biển thanh bình soi bóng áng mây trôi
Nghe sóng cồn trong sâu thẳm lòng tôi…!