- Sáng tác mới
Trong các loài hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu trên thế gian, có một loài hoa mà người Phương Đông rất mê, tôn là “Vương của các loài hoa”, là “Quốc sắc thiên hương”. Đấy là Mẫu Đơn. Có nơi gọi là Mộc Thược Dược. Có rất nhiều bài thơ viết về hoa Mẫu Đơn, trong đó ấn tượng nhất là câu thơ:......
Tôi chả muốn viết về quê mình thời nay bởi người ở quê thì nhìn nhận được hàng ngày còn mấy kẻ ly hương như chúng tôi vì chăm chỉ về thăm quê nên cũng chả lạ lẫm cho lắm. Điều dễ nhận biết nhất là giờ đây dân quê mình giàu có sung túc làm ăn phát đạt,...
Ngõ xưa hun hút trưa hè Đầu ngõ xanh một bụi tre cứng đầu Bà tôi quệt bắt quết trầu Gió nam rười rượi quạt hầu tóc mây...
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Đối với những người bị bệnh tật hành hạ đến mức uống thuốc thay cơm, bị đòn sấm sét của số phận giáng lên giáng xuống, tới mức như đã ở Địa Ngục thì chắc có thể thấm hơn cái chữ Chấp ở trên. Khi nằm trong tình trạng đợi chết, ta thấy rõ của cải, danh vọng là bùa Mê....
Vậy điều gì ở cuốn sách hình thức rất bình thường, tác giả không nổi tiếng, không cần xì-căng-đan, không cần giới thiệu, quảng bá bằng những công nghệ chuyên nghiệp nhưng vẫn tạo được sự hấp dẫn rất tự nhiên như vậy? Tôi đã trao đổi điều này với khá nhiều người đã đọc“Buồn vui nơi trần thế”và nhận......
Tất cả các ngón khác đều có thể đứng một mình khi xòe duỗi, riêng ngón áp út lại không thế. Nó luôn phải được xòe duỗi với ngón bên cạnh, bởi nó không thể đứng vững khi chỉ một mình. Bởi vậy nên người ta mới đeo nhẫn cưới vào ngón áp út đó, ngón mà chỉ có thể vững vàng khi có người đứng cạnh bên....
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Khi cầm tập thơ Giọt nắng vô thường của Trần Huyền Tâm trên tay, không hiểu sao ngay lập tức tôi liên tưởng đến “tia nắng mặt trời” trong bài thơ “Và bây giờ là buổi tối” của nhà thơ Ý Salvatore Quasimodo, người đã đoạt giải Nobel Văn học năm 1959:...
Có thể ai đó thốt lên: Lắm chuyện! Ở quê mình thì làm gì có cây cầu nào, chắc thấy bên Tân Lập có cây cầu Tân Đệ hoành tráng muốn ghé hôi lấy tiếng thì ghé ví như phô rằng quê tôi hay nhà tôi gần cầu Tân Đệ chẳng hạn!...
Minh Châu và Quang Bình yêu quý! Đêm qua bố đã kể cho các con nghe về ông nội. Đêm nay, bố lại kể cho nghe về bà nội của mình. Bà nội là con thứ 5 trong gia đình có bảy anh em (ba trai, bốn gái). Cụ ngoại là một điền chủ, mà sau này khi cải cách ruộng đất (1955 -1956) người ta gọi là địa chủ,...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Một ngày kia, Khổng Tử đến tham quan một ngôi miếu cổ của nước Chu và thấy một cái bình. Khổng Tử hỏi người trông coi miếu: “Đây là bình gì?” Người coi miếu đáp: “Đây là bình dùng để tự thức tỉnh bản thân.”...
Có một lần, tôi nói với Tình yêu của tôi rằng: đọc thơ của Hồng Oanh, em thấy mình ngộ được nhiều điều; và cũng biết nên quên nhiều điều. Bởi nó luôn xoay quanh ba chữ mà tôi thấy mình cần buông bỏ nếu muốn là người thực tu. Có người nói thơ của Hồng Oanh giống thơ Hồ Xuân Hương. Tôi thì không thích......
Một người uyên bác đã bảo tôi, “Bí mật để sống lâu là cười thường xuyên.” Không may lúc đó tôi đã quá trẻ để mà hiểu được những ý nghĩa sâu sắc của lời bình luận đó. Sau khi lớn lên, tôi dần dần nhận biết rằng mọi người đều có nỗi lo lắng, thất vọng, và ngay cả những kinh nghiệm đau khổ. Thật không......
Người ta bảo thơ là tiếng lòng của thi nhân. Đọc thơ tức là đọc tiếng lòng của người viết, mà cũng là tiếng lòng người. Những lúc rảnh hay đang trong tâm trạng không ưu tư, mình thường tìm thơ để đọc, để lắng tiếng lòng người, để cảm và để hiểu mình hơn. Mà là đọc theo cách mình thích, tức là cứ......
Người xưa dạy: Biết người không cần phải nói hết ra, nói hết ra tất không có bạn. Trách người không cần truy tận, truy tận người tất tránh xa. Thực ra, bất luận là làm người hay hành xử thì cũng phải học cách để giành lại cho người khác một đường lùi....
Một ngày điển hình của tháng Ba. Chẳng hiểu đất trời nay đã đổi thay hay lòng người thấy khác. Buổi sáng, vẫn là mưa khe khẽ buông lơi, như mơ hồ, như chưa từng được gọi tên mưa phùn của mùa xuân. Gió nhởn nhơ, nhẹ nhàng như hơi thở, nhưng vẫn đủ trải nghiệm để tránh chạm vào tâm tư của một người......
Thế rồi năm tháng rời xa,Ngỡ nhanh như chớp mắt ta, Cả lúc buồn hay vui vẻ, Cũng trôi về chốn bao la. Những người mà tôi yêu quý, Đã đến và đã biệt ly, Mà thế giới đâu ngừng lại, Chúng ta cũng thế vẫn đi....
Có rất nhiều nghiên cứu lịch sử và xã hội học về sắc tộc H’Mong, hay còn gọi là người Mèo hoặc người Miêu trên thế giới. Các nghiên cứu này làm hé lộ nhiều bí ẩn về một dân tộc lưu vong bắt đầu được các nhà truyền giáo phương Tây ghi chép lại từ thế kỷ 17. Điều gì đã làm cho một dân tộc có lịch sử......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!