- Sáng tác mới
Tuổi thơ, niềm sung sướng nhất của nó là được theo bà đi chợ! Vì bố mẹ đi công tác xa nên bà trông nom hai anh em nó. Trẻ con quê nó chả bao giờ biết ngủ nướng. Sáng sớm khi chú trống choai vừa dứt tiếng gáy bà đã vào âu yếm xoa má nó...
Chiều nay mưa xiên ngang Góc Nguyễn Du tắt nắng Đường Nam Kỳ rỗng vắng Mưa rảo qua Tao Đàn Trời còn thương đất thương...
Khi ta đói, một củ khoai củ sắn Lưng chén cơm cũng đủ nhớ suốt đời Khi ta rách, một mảnh chăn tấm áo Một chiếc khăn ấm áp cả bầu trời...
숙, chữ Nho là 熟 (thục), tức là đã chín, đã thành thạo. 미숙 (未熟, vị thục), chưa chín, chưa thành thạo, ngược nghĩa với 성숙 (成熟, thành thục), tức là đã chín, đã rất thành thục, nhuần nhuyễn....
Đời xảy ra tranh chấp Cũng là chuyện bình thường! Nhưng vừa tranh, vừa chấp Thì đó là bất lương! Ngoài đường khi bức xúc Có khi nảy "bươu đầu"! Gia đình nếu lục đục Có khi là mất nhau......
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Ta chia tay hẹn một ngày về Anh mạnh mẽ ồn ào như cơn lũ Giờ phương nào để nỗi nhớ tái tê...
Trời đừng nắng nữa trời ơi Cải con nó héo nữa rồi nó đau. Lần đầu mình biết đến 2 câu ca dao này là khi thầy Lê Thái Phong giảng về Văn học dân gian cách đây đã hơn 40 năm....
Ngỡ như Bùi Thanh Huyền sinh ra để làm thơ, đề hồn nhiên yêu, hồn nhiên sống, hồn nhiên cảm nhận hết thảy những nâng niu, yêu chiều của cuộc sống và người thân. Vừa tốt nghiệp phổ thông, đất nước Liên Xô hiền hòa, tươi đẹp đã dang tay đón đợi,...
Tôi tốt nghiệp phổ thông rồi vào đại học để rồi lần đầu tiên nghe bài hát Cô gái Sầm Nưa của anh. Không biết có phải là bài đầu tay của anh hay không nhưng từ đó tôi đã yêu chất lãng tử, chất đàn ông trong anh....
“Vui như Tết”. Câu thành ngữ mà tôi tin ai cũng đã từng nghe từng nói một lần trong đời ấy là nói về Tết cổ truyền, tết âm lịch. Thời ấu thơ, ngày Tết vui là đúng lắm rồi, được ăn ngon, được mẹ mua cho quần áo mới được nghỉ học và...v.v....
Có một ngày xuân ấm nồng như thể Nắng hươm vàng từ mấy độ ban trưa Khoảng trời chiều trong vắt, non tơ Vầng Hoàng Vũ* thơm ngọc ngà cổ tích. Em nhắn gì qua màu mơ biếc...
Em gửi yêu thương và nồng nàn nỗi nhớ Vào dải dã quỳ vàng trên phố núi cao nguyên Em gửi anh bao lời chúc bình yên Trong câu hát trong bài thơ em viết Em gửi nhớ anh vào hàng me xanh biếc...
Mùi hoa sữa nồng nàn trên phố. Đường Nguyễn Du ngan ngát hương trời. Những cánh hoa bé nhỏ xinh tươi. Khắp phố phường màu hoa sữa tinh khôi....
Em gửi yêu thương và nồng nàn nỗi nhớ Vào dải dã quỳ vàng trên phố núi cao nguyên Em gửi anh bao lời chúc bình yên Trong câu hát trong bài thơ em viết Em gửi nhớ anh vào hàng me xanh biếc Nhánh phượng đầu mùa đỏ thắm sắc yêu thương...
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Nắng nhạt nhòa mây trắng bay bay Ta chia tay hẹn một ngày trở lại Giờ ở nơi xa anh có nhớ đất này?...
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Trời lại mưa! Đã hơn nửa tháng nay trời đổ mưa tầm tã. Nhìn ra trời mưa trắng xóa một màu, nhìn ra vườn hòe cũng thấy một màu trắng xóa rũ rượi của hoa hòe nở rộ thấy xót cả lòng. Vậy là cả nhà phải đội mưa dầm nước ra vườn bẻ hòe về nếu không chỉ khoảng một tuần mưa mất một lứa hòe là coi như mất......
Mạc quê ở làng Thự. Làng cách bốt Cổ Gia hai cây số. Trước khi Nhật vào, bốt chỉ có một tiểu đội lính Tây đen và hai tiểu đội lính dõng trú đóng. Lúc Nhật đảo chính Pháp, bốt bị bỏ hoang. Năm bốn lăm, Việt Minh cắm cờ đỏ sao vàng trên nóc bốt....
Một nửa đi rồi còn một nửa Lá vàng rơi ngoài cửa tháng ngày vơi Một nửa anh đi đêm ở lại Một nửa em dư lẹm cả chân trời...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!