- Sáng tác mới
Cách đây 1000 năm trước có một hòa thượng tu hành tại chùa Vĩnh Hoa từ thủa nhỏ. Sau nhiều năm vị hòa thượng này xuống núi vân du, khi trở về chùa thì sư phụ đã viên tịch rồi, bởi vậy chúng tăng trong chùa chọn vị này lên làm trụ trì....
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Mới sáng, mở mạng ra, mình bắt gặp những nụ cười rất tươi của các bé gái xinh như thiên thần rồi lại được đọc một đoản văn vàng như nắng trong giọt sương văn vắt lành lạnh hơi băng. Ước có cái Tâm thanh tịnh chẳng vướng hồng Trần như thế....
Hẳn là... đêm qua, em ghé thăm tôi, Hữu ý để quên nụ cười bên cửa Sáng sớm nay khi lời xuân vừa mở, Tôi gặp nụ cười tỏa nắng lung linh....
Lão về hưu đã được 10 năm. Vợ lão bị bạo bệnh qua đời từ hồi lão còn đi làm, con lão còn rất bé. Lão chỉ có một cô con gái rượu. Tuy gà trống nuôi con, nhưng được cái lão tháo vát, chịu khó, một tay nuôi dạy con gái từ khi cô bé mới 7-8 tuổi....
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Biết được những gì thực sự quan trọng trong cuộc sống, bạn sẽ thấy nó ở gần hơn bạn nghĩ. Đôi khi, hạnh phúc không ở đâu xa vời mà nằm ở chính những điều nhỏ nhoi nhất xung quanh bạn....
Còn lại gì cho em? Những câu thơ bỏ quên bên cửa sổ Giọt nước mắt long lanh thời thiếu nữ Và những khúc tự tình ... đọc dưới tán Ngọc Lan...
Anh đi rồi em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
Ở Châu Âu, hết tháng Ba, qua đầu tháng Tư thời tiết thật đẹp. Nắng vàng trải khắp nơi. Nhiệt độ trung bình trên 10 độ C. Cây bắt đầu xanh tươi trở lại. Cả cánh rừng mùa đông trơ cành khẳng khiu, sần sùi và nâu sẫm nhưng chỉ sau mấy ngày nắng ấm, cây đã đâm chồi nảy lộc......
Sáng là nụ phong kín Chiều đã căng tròn hoa Hương quê bên cửa sổ Gọi hồn ta về nhà....
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp....
Gần 30 năm dạy học của tôi, bao thế hệ học trò đã chia xa như những đàn chim đã tung cánh bay vào với cao rộng cuộc đời nhưng cũng có em lại phải chịu số phận nghiệt ngã, đây thương cảm....
Em gửi anh một chút lạnh cuối mùa Một chút lạnh "rét nàng Bân" phố cổ Mai nắng lên hoà mình vào con phố Sáng cả phố phường đỏ hoa gạo tháng tư...
“Đối cảnh sinh tình” hay “tự cảnh sinh tình” là việc tâm của chúng ta bị dẫn động khi đối mặt với một tình thế hay cảnh vật. Chúng cũng có thể đơn giản chỉ là một ý nghĩ, một lời nói, một ca từ, một câu thơ. Chúng như chất xúc tác, như muối rắc vào đầu ta, vào tâm ta, như nhắc nhớ ta phải ngoảnh......
Đêm vào khuya, đất trời yên ả quá Trăng trong vắt, sương trở mình trên lá Con tắc kè ngủ quên Sáng nay cô đi, vừa xa mà đã nhớ Thương thương lắm, ngôi trường lồ ô và tranh cỏ Mấy cây cầu thân ái đứng bên sân…...
R.Tagore - thi sĩ Ấn Độ từng viết: “Em thế nào thì cứ thế mà đến”, nghĩa là người ta luôn cần nhau ở sự chân thành, giản dị. Những gì chân thành nhất từ trái tim bao giờ cũng đọng lại lâu dài trong lòng người. Thơ Biên Linh đã gợi cho tôi những xúc cảm ấy....
Đêm cuối cùng ở bên nhau Mà mày ngủ sớm ơi là sớm Đêm xuống nhẹ như bàn chân nhón nhén Tao không dám trở mình, sợ mày ngủ không ngon...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!