- Sáng tác mới
Nơi cát ướt bãi biển có hằng hà sa số dã tràng. Nó bé nhỏ chỉ bằng đầu ngón tay. Toàn thân màu sáng cát. Đi lại cò cưa chậm rãi khoan thai. Thấy bọn trẻ nó không chạy mà bài bây miễn cưỡng thập thò cửa hang bé xíu nơi cát mềm....
Gia tài chỉ có bàn tay Và trái tim nóng từ ngày cưới anh Bước qua cái thuở tóc xanh Đắng cay em chịu, ngọt lành gửi trao... Nụ cười duyên dáng thuở nào...
Xuân về nhớ Tết xưa Ký ức chưa phai mờ Có cô em nhỏ bé Mắt hạt dẻ thương thương. Tôi nhớ mái tóc vương Trên bờ vai nhỏ bé Nụ cười xinh xinh thế Tiếng nhè nhẹ dịu êm....
bông hoa diên vĩ trắng tinh nhớ người lên núi một mình cùng ta cùng nhau đến một miền hoa nói rằng chỉ muốn thật xa loài người trắng tinh như một nụ cười...
Ấy là khi thành phố lên đèn Thềm trăng luênh loang ánh bạc Hương trăng ngọt ngào thơm mát Lấp loáng sao trời lung linh. Sau vòm cây là trong veo tiếng chim Là ô cửa bình yên tiếng cười thơ trẻ...
Sáng cả nhà lục tục Kéo đến trường Dewey Hôm nay là Chủ Nhật Trường có Science Fair* Các trò từng cấp độ Theo Dự án riêng mình! Làm tốt thực hành đó Sẽ được giải THÔNG MINH!...
Mình nhớ đã từng đọc trong lịch sử Phật giáo hoặc đã nghe một đại đức kể về việc là... Khi xưa vợ con của Đức Phật Thích Ca có xin đi tu theo ngài. Ban đầu gặp nhiều phản đối lắm....
Buổi chiều cả lũ trẻ kéo nhau ra xem hội đền Bà. Mải xem lên đồng, khi Cò Bé quay ra chỉ còn lại cái Tý Nhớn. Thấy Cò Bé, Tý Nhớn lý nhí: Bọn nó ra bến xin cá rồi....
Ngày xưa có buổi rảnh rỗi lũ học trò chúng mình lại cao hứng rồng rắn nhau đạp xe từ Quán Chùa xuống Cầu Cau. Rồi từ Cầu Cau vòng xuống Chợ Cổng/ Chợ Tây/ Chợ Gạch để về nhà....
Trời đông giá lạnh heo may Bâng khuâng luyến nhớ những ngày đã xa Nửa đời xứ lạnh bôn ba Đất dầy băng giá tuyết sa trắng trời...
Dương Cự Nguyên 楊巨源 tự Cảnh Sơn 景山, người Hà Trung, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên thứ 5 (790) đời Đường. Ông đã cùng nhiều thi nhân xưa đóng góp cho nền văn hóa truyền thống nhiều tác phẩm hay, những kiệt tác Đường thi với “ý tại ngôn ngoại”,...
Có một tiểu hoà thượng xuất thân từ một người quý tộc, năm gần 10 tuổi, cậu vô cùng bướng bỉnh, cũng rất tinh nghịch, hai mắt đầy nét trẻ con, lại hiện ra sự thông minh trời ban....
Ở vùng đông bắc Sơn Tây, từ quận Kiến triều đại nhà Hán. Vì vua Triệu Vũ Linh được an táng tại nơi này, cho nên nơi đây đã trở thành một vùng đất nổi tiếng....
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô....
Cùng nhau lên phượt Cổng Trời chọn mùi Thắng Cố chấm xôi năm màu Đường rừng thông nhựa một nhau mặc ai xô đẩy giẫm đau ruột rà,...
Vậy là đã 40 năm ngày rời xa Trường cấp III chuyên Phan Bội Châu (Nghệ Tĩnh) thân thương. Chưa được gặp lại thầy cô, bạn bè như mong ước nên đành nhớ và ghi lại vài câu chuyện ngày xưa ấy…...
Thả hồn trôi chốn xa xăm Xa xa núi khuất giăng giăng mây trời Quê hương hướng ấy xa vời Có cha có mẹ bao người thương yêu Nhớ quê nhớ những sớm chiều...
Phụ nữ là gương phản chiếu Của người đàn ông họ yêu Sống với người chồng thấu hiểu Họ sẽ phụng sự đủ điều! Sống với một người gia trưởng...
Mưa buồn cùng chén rượu cay, Sao lòng muốn uống cho say thật nhiều! Chuyện tình mãi mãi cô liêu? Dẫu tim muốn nói bao điều với em......
Ngày xưa, một cặp vợ chồng nọ đã phải đi gặp Thần Chết. Vị Thần Chết nói: “Hai người các ngươi chỉ có thể sống một người, các người hãy oẳn tù tì, người thua thì phải chết.”...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!