- Sáng tác mới
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Đừng cố để lấy được gì Vốn đâu có gì để lấy nên định lấy gì đây Cũng đừng nói đã mất gì Vốn cũng đâu có gì để mất, nên có gì mà mất đâu Đừng nói tôi đã làm gì Bởi vốn dĩ làm gì có "Tôi", ai làm ra "Tôi" chăng...
Chữ Nhẫn (忍) là hình ảnh một trái tim (心, tâm) nằm dưới một lưỡi đao (刃, nhận). Rất nhiều người ca ngợi trái tim đó, một trái tim biết nhịn, vì nếu không, chỉ húng lên chút thôi, cựa nhẹ một chút thôi là sẽ chạm vào lưỡi đao sắc kề sát ngay trên, và bị cắt cứa, thương tích, vong mạng. Một điều nhịn,......
Chữ “LỘC” trong văn hóa xưa: Vì sao người am hiểu chữ Thánh Hiền không coi trọng Lộc? Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của......
Em hỏi tôi hoa gì tên thấy lạ Chưa từng nghe được thấy bao giờ Tôi mỉm cười em ơi chẳng lạ Là loài hoa mình nhặt ở tuổi thơ. Tôi đưa em đi tới ngõ Chùa...
Ở xóm núi bình yên này, người ta viết lên những chiếc đèn lồng đỏ những nguyện vọng,mong muốn của mình rồi thả cho đèn bay lên trời, mang những tâm nguyện của mình gửi lên đấng bề trên mong được các ngài chứng cho....
Khi con đói Mẹ hóa thành cơm Khi con khát Mẹ hóa thành nước mát Khi con hát Mẹ hóa thành bản nhạc Khi con yêu Mẹ hoá tâm hồn Chẳng có gì Mẹ không dành cho con Với con, Mẹ không có từ vất vả...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Mình cứ tưởng chỉ có học sinh ở Bến Tre nơi mình dồn hết nhiệt huyết cho một thế hệ mà mình gọi là "thế hệ vàng" là còn nhớ thầy. Những học trò ấy đa số giờ đây thành đạt. Mình không đánh giá bằng tiêu chí của người thường thời Mạt Pháp, thời Tận......
Kỷ niệm tuổi thơ những lúc vơi đầy Nơi bến sông này bao tháng ngày vùng vẫy Sải cánh tay bơi bơi ngược dòng chảy Có cô bé trên bờ ngưỡng mộ ngó theo. Có một lần em bầy tỏ ước ao...
Đường xưa, lổn nhổn, đá xanh Ngóng đèn phố thị, cũng thành ước mơ. Con sông Tiên Thủy bao giờ, Mười hai bến nước, ai chờ đục trong? Thương cây dừa nước, bên sông...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Mang cả ngái ngủ theo Tôi nay đi chợ sớm Trăng còn chưa kịp trốn Thuyền đã nổi đầy sông Bốn bề nước mênh mông Như lạc tinh cầu khác Ghe bồng bềnh trên nước...
Trong cuộc sống hàng ngày, chữ Phúc (còn gọi là Phước) được coi là biểu trưng của sự may mắn, vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc. Người xưa coi chữ Phúc là chữ Thánh Hiền, chữ của Thần, có nội hàm rất uyên thâm....
Bất ngờ mình gặp lại nhau Giữa một đám cưới cô dâu người làng Hình như còn chút ngỡ ngàng Hình như còn chút bẽ bàng chưa tan Thôi thì chạm phải trái ngang...
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Người đem cả cuộc đời rộng lớn Hiện về từng trang báo những dòng kia Trên mỗi chữ là bóng hình của đất Là bóng dáng đời ta… Là gương mặt ngày về Một cây bút và từng câu, từng chữ...
Năm mươi tuổi, chợt thấy già Mẹ mong mỏi được làm bà ngoại thôi Vậy mà năm tháng cứ trôi Sáu mươi tuổi mới như lời mẹ mong Hành trình cùng với long đong...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!