- Sáng tác mới
Bất cộng đới thiên (Tiếng Hàn 불공대천 Tiếng Hán 不共戴天 - bất cộng đới thiên). Ở đây: bất - không, cộng - cùng, đới (đái) - đội, vác, thiên - trời. Câu này nghe cái là biết ngay câu "không đội trời chung" trong tiếng Việt....
Tôi đã “gặp” tâm hồn Trương Minh Hiếu qua tập thơ “Cội” của anh – Đó là hồn thơ của yêu thương chân thành, sâu nặng với cội nguồn, với gia đình và quê hương xứ sở....
Chẳng mấy đã muối sương pha màu tóc tháng ngày đi vạt nắng mịt mờ trôi trong vũ trụ vô cùng rộng lớn có con đường in bước lối riêng tôi con đường ấy một lần tôi mở mắt sợi mong manh mang buộc giữa cành hồng...
“Có khi nào em thấy sóng đáy sông...?“ * Em nghĩ là không, chỉ thấy đời chao đảo Có những nỗi buồn không bao giờ hết Có những niềm vui không bao giờ trở lại Và con người sống trong định kiếp...
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất
Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu...
Từ buổi dáng làng nằm trong chiếc ba lô anh khoác lên vai mang vào mặt trận một thời tuổi anh đồng nghĩa cùng cây súng niềm vui sáng lên những khoảng trời qua từng đợt bom rung...
Một lần, tôi còn nhớ Trên đường đi Tuyên Quang Vô tình thấy dáng đó Xe lướt qua vội vàng... Lạ lẫm bàn chân đất Đầu trần giữa nắng rang Khoác " tấm chăn" loè loẹt...
Trương Minh Hiếu là một cây bút thơ, thành viên của nhóm “Búp trên cành”. Anh đã tham gia lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do hội VHNT Thái Bình tổ chức từ năm 1979 -1982....
Tình yêu, đó là thứ trân quý nhất của đời người. Khi còn yêu được thì hãy cứ yêu đậm sâu vào. Đừng bủn xỉn trong Tình yêu. Con người ta cứ hay bủn xỉn thế. Ai cũng muốn được yêu nhưng lại ngại trao đi....
Chiều vơi lưng gánh nắng vàng Lời yêu xếp cánh đợi hoàng hôn rơi, Phiêu bồng mây xõa muôn nơi Giăng tơ buông kín chân trời mộng mơ! Biết nhau từ buổi hoang sơ,...
Giữa những ngày Hè Giáp Thìn, năm 2024 này, tôi thực sự hào hứng được đọc và viết lời bình cho tập thơ của Trương Minh Hiếu – Một “Nhà văn Nhóm Búp.” Một Nhà văn trong gần ba chục “Môn sinh” trưởng thành từ “Lò luyện Văn chương” của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình từ 50 năm trước....
Mỗi con người đều có nơi sinh Rồi sau đó muôn ngàn điểm đến Con đường,bầu trời,dòng sông, mặt biển vẫn chẳng nơi đâu bằng cửa nhà mình Ở đấy có thiêng liêng hai chữ Gia đình...
“Chàng Kim!” - Tôi khẽ ngước lên và gọi "chàng" như thế. Vẻ ngượng ngùng của cô gái vừa ở tuổi trăng tròn, đang xốn xang, người mình thầm thương, vụng nhớ. Kim Làng Thắng. Tôi người làng Râu, cách nhau một cây cầu với thôi đường chỉ hơn một trăm mét đường liên xóm....
Không khúc khuỷu sao gọi là sông Không mênh mông sao gọi là biển Không tấp nập sao gọi là bến Không khổ đau sao gọi là đời Đã sinh ra làm kiếp con người...
Đêm! Làng quê yên ả. Vắng đâu đây tiếng hát của các liền anh liền chị. Kể từ khi người mẹ tảo tần của Mỵ ra đi đã bốn năm, rồi mẹ của Thông cũng trả đi hai năm sau đó. Mỵ ở nhà vò võ với mảnh vườn ao cá ....
Ai chả biết Tình yêu sinh thù hận Và ghen tuông đến tan cửa nát nhà Mà vẫn cứ yêu như con người sinh ra Phải hít thở phải ăn phải uống...
YÊU trong bài này không chỉ nói về tình yêu đối với con người với nhau mà là con người đối với mọi thứ. Chưa đến mức cả thèm chóng chán nhưng cũng từa tựa thế....
Có câu chuyện rằng anh A gặp khó khăn. Đột nhiên được một người lạ giúp. Anh A bèn nghĩ: đời thật phũ phàng. Người dưng thì giúp mình, trong khi anh em, bạn bè thì không. Mình sẽ không giúp ai nữa....
Họ đã không thể có Cơ hội một không hai Để khơi dậy từ đó Niềm tin ở con người... Trong mỗi một sự việc Có cái nhìn nhân văn...
Nếu chữ Đức phong phú, chứa nhiều nội hàm và kết hợp để tạo ra vô vàn các từ ngữ Hán Việt bao nhiêu thì chữ Nghiệp cũng như vậy. Chúng là hai chữ đối lập và tạo nên một quan hệ biện chứng. Muốn nhiều Đức thì phải làm sao cho bớt Nghiệp. Còn ai...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!