- Sáng tác mới
mang về từ New Delhi chiếc bình gốm hăng hăng cay cay say ngây ngất nõn nà lồng lộng thướt tha ngồn ngộn nở nang bất khả luận bàn vun vút bay miền trời thổn thức bình gốm đoan trang trên bàn...
Anh vào thiếu sinh quân Năm vừa mười sáu tuổi Cái tuổi Giáp Tuất mà “Bá Sắt” - Tên Anh gọi Gương mặt nom vời vợi Cha bảo giống chữ điền Dáng Văn quan, võ cách Dáng hiền triết dịu hiền...
thành phố tở mở hiện ra khi chiếc lá đầu tiên ngơ ngác chào đời một chân dung măng tơ trên hào hoa sắc màu ngàn tuổi những cổ thụ chan chứa xuân tình thì thào buâng khuâng lộc biếc mỗi góc phố bờ thành cửa ô xóm làng trại ấp tưng bừng lễ hội dân gian ngày xuân phố phường xanh đỏ tím vàng ngỡ......
Ở Mỹ có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đến khi đi học cậu chỉ mang mỗi một đôi giày rách. Cậu bé nghe nói vào lễ Giáng Sinh, khi đến bất cứ cửa hàng nào, chỉ cần nói với Thượng Đế thứ mình muốn thì chủ cửa hàng......
Mẹ đã đi xa, Lời chào vĩnh biệt Bay qua nửa vòng trái đất đến bên con Vọng vang Giọng nói dịu dàng Dỗ dành con từ trong bụng mẹ
Con ngoan nhé Chớ buồn nhiều nhung nhớ Khóc làm chi xin hãy ngẩng đầu Lo cho mình và con cái về sau...
Một năm có 365 ngày thì có một ngày ma quỷ được phép hồi sinh. Có lẽ để cho ma quỷ có cảm giác được hòa đồng nên người sống mới hóa trang thành ma quỷ để cho ma quỷ cảm thấy thoải mái. Ta cho đó là việc người sống đang phát huy tính nhân văn của mình và......
So với các bạn bầu trong nhóm Búp thì Trần Thu Huê có lẽ là người có diễm phúc lớn lao khi được theo học “Lớp Búp Trên Cành” lâu nhất, tới những 7 mùa hè, từ lúc khóa học đầu tiên kéo dài 2 tháng hè năm 1976 tới những năm sau này chỉ còn vẻn vẹn 2 tuần....
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
“Mưa đền cây, em đấy hiền hòa Gieo cuộc sống, tình yêu và hạnh phúc. Đáp đền cho anh những gì đã mất Để cuộc đời này mãi mãi bắt đầu yêu.” Đó là mấy câu thơ trích trong bài thơ “Mưa đền cây” của một thành viên Nhà Búp đến từ làng vườn Thuận Vy, một cô gái có cái tên rất đẹp, có nụ cười thánh khiết......
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
Cò Mắm trắng trẻo thư sinh thông minh tinh quái. Nó học rất giỏi nhưng lại chuyên gây chuyện trong lớp. Lớp đang học thầy Thỏn gọi: Anh Mắm. Nó đứng bật dậy láu táu: Em thưa thầy. Thầy hỏi: Thưa gì....
Không ai biết Kè có từ bao giờ. Đó là một đầm nước sâu hun hút vắt ngang cánh đồng. Nước quanh năm xanh thăm thẳm không bao giờ cạn....
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Có người cho Cò Bé một con sáo nghệ non. Nó bấy quá hình dung oặt ẹo. Phải gỡ mỏ cho thức ăn vào họng rồi đổ từng thìa nước cho trôi xuống. Cứ thế rồi nó cũng hồi tỉnh dần đi lại được....
Con lui cui cùng bóng mình mỗi tối Nén đơn côi, nghẹn lòng bức bối Hình ảnh mẹ… thoảng khói sương Lãng đãng những con ờng…
Bóng tre già Bên bến nước...
"Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra thiên hạ dễ thường đang ngủ cả Việc gì mà thức một mình ta?"
Ngày mai đã mồng Tám tháng Ba Một ngày trong năm của các bà Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?...
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Ở Beijing có những buổi chiều mùa đông trời xám ngắt. Khi đó bạn có cảm giác bị nhốt trong một cái cốc bằng chì. Cái cốc ấy không hiểu sao rất chật chội. Bạn sẽ vô cùng bức bối ngột ngạt đến nỗi có cảm giác không...
Ở Beijing có những hoàng hôn mùa đông trời xanh thẳm. Một màu xanh dương thắm thiết khôn cùng. Nhìn trời bạn sẽ bừng tỉnh sự vô cùng vô tận vũ trụ. Nhìn trời bạn sẽ chột dạ cảm thức về sự bé nhỏ mong manh của con người....
"Trăng bao nhiêu tuổi trăng già Mà ta vẫn thấy như là trăng non"* Ta già ta thấy cô đơn Ta già ta thấy dỗi hờn khó qua Màu xanh, chút nữa, bao xa... Chữ Tình líu ríu, la đà bóng trôi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!