- Sáng tác mới
Nếu con bị ai đó Nói xấu sau lưng mình Đừng nổi cơn thịnh nộ Đòi ba mặt rõ rành... Người nói xấu con đó Chắc ganh ghét với con
Ngay cả người nghe họ Đâu hẳn đã hiểu con?...
Một mình buồn tha thẩn Giở ảnh cũ ra xem Rồi bọc lại cẩn thận Để mai sau dễ tìm... Biết bao là kỷ niệm Vui buồn lại hiện lên Nhớ người thân, nhớ bạn Cả người đã quên tên......
An nhiên tự tại - xuất thần tiên. Khoan dung - tai họa sẽ tiêu liền. Nhẫn nhịn - oan gia thù hận hết Chức trọng quyền cao cũng rất phiền....
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất
Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu...
Hôm nay lòng tôi yên ả quá công việc làm xong thêm tin mình sức trẻ thêm tin bàn tay biết nói thành lời Cùng đứa con bước giữa phố vui nhưng không hiểu vì sao tôi ít nói đôi khi sững sờ trước lời con gọi...
Từ buổi dáng làng nằm trong chiếc ba lô anh khoác lên vai mang vào mặt trận một thời tuổi anh đồng nghĩa cùng cây súng niềm vui sáng lên những khoảng trời qua từng đợt bom rung...
Nhất định nhịn và chịu thiệt thòi. Vẫn có câu rằng nhịn là một đức tính, tuy nhiên nhịn chỉ giúp hoá giải nhất thời xung đột chứ suy cho cùng nó chẳng giúp gì cho chữa lành tâm thức của một ai cả....
Một lần, tôi còn nhớ Trên đường đi Tuyên Quang Vô tình thấy dáng đó Xe lướt qua vội vàng... Lạ lẫm bàn chân đất Đầu trần giữa nắng rang Khoác " tấm chăn" loè loẹt...
Chỉ lộc vi mã (tiếng Hàn 지록위마 tiếng Hán 指鹿爲馬 - Chỉ lộc vi mã). Ở đây, Chỉ - chỉ chỏ, lộc - hươu, vi - cho là, mã - ngựa. Nghĩa đen câu này là "chỉ hươu bảo ngựa"....
Qua một lần đói bụng Mới thấy cơm gạo quý tựa trời Qua một lần kiệt sức vì khát Mới hiểu nước là sinh mệnh của ta Nếu một lần tịt mũi
Sẽ thấy, chỉ thở thôi, cũng hạnh phúc lắm rồi...
Đời Nô làm kiếp tôi đòi Ở đâu Nô cũng là người thừa ra Trên răng, dưới “cat-tut” mà Phú Ông cho ở đã là sướng rên Trẻ trai, chỉ được cái hiền...
Kiệt như vắt một miếng chanh Quắt queo tóp mỡ phi hành vưỡn thơm! Hanh hao cong cả mái đình Sương sa ngói nổi hứng tình rêu phong! Đôi bờ sông mấy xa xôi, Mà "đò ơi !" gọi một thời chưa sang!...
Trương Minh Hiếu là một cây bút thơ, thành viên của nhóm “Búp trên cành”. Anh đã tham gia lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do hội VHNT Thái Bình tổ chức từ năm 1979 -1982....
Đổi mới thật Những con đường ngõ xóm Cánh đồng xưa...Nay cao vút building Cây đa đầu làng...Nay cột đèn cao lớn Cô gái chân quê...Nay mặc hở nửa mình...
Bởi tôi đa tình cho đêm ấy trăng nghiêng cho trăng hóa thuyền ai lênh đênh không bờ bến lung linh quá, tôi sợ niềm sâu kín sợ dào lên tiếng sóng ngả nghiêng thuyền...
Chỉ có nghĩa là một tôi hạt vàng của mẹ cái chùm mây be bé dáng khô gầy đời mẹ cầm che như hạt muối tôi đi vẫn là một giữa vô bờ biển trắng vẫn là một giữa đời tôi khôn lớn một lỗi lầm...
Đem quay vuông cũng hoá tròn Đem mài trăng tỏ cũng mòn thành sao ! Trời mưa trút xuống bên này Mà nghe nước chảy dâng đầy bên kia !...
Lạc dòng con nước thiên di Phù sa lạc bãi, bờ thì lạc bên Đò đưa lạc mái trôi thuyền Nổi chìm lại lạc về miền bến xưa....
- Mỵ ơi. Tao đã về đây này. Có chuyện vui muốn kể cho mày nghe này Giọng Hoa vang lên líu lo từ đầu ngõ. Chỉ có tiếng gió , tiếng xào xạc của bụi tre già đầu ngõ. Nhìn quanh mảnh vườn nhà Mỵ xơ xác cây cỏ dại mọc um tùm....
Hãy sà xuống tay ta Trong bao la biển biếc Giữa ầm ào sóng nước Trời xanh trong mắt trong Đôi cánh xòe thong dong Nghiêng bao mùa mưa gió Qua muôn trùng xứ sở Liệng vòng chim buông lơi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!