- Sáng tác mới
Có một ông đồ tể Nhà ở gần chùa làng Thường thức dậy mổ lợn Khi chuông chùa ngân vang. Rồi bỗng một đêm nọ Sư ông đang mơ màng...
Có hai vợ chồng trẻ Cuộc sống rất yên lành Trồng ngô và cấy lúa Dưới bầu trời trong xanh. Rồi đột nhiên người vợ Không ốm mà… lìa đời Anh chồng ôm xác vợ Đến cả tuần không rời…...
Là người cùng quê hương Trạng Trình – huyện Vĩnh Bảo, thành phố Hải Phòng, tôi đọc thơ Trương Thiếu Huyền đã lâu. Được ông trời phú cho một “con tim thi sĩ”, con tim dễ run rẩy, chênh chao, Trương Thiếu Huyền yêu thơ và say mê sáng tác thơ từ còn thuở thiếu thời....
Bởi đêm là ngày nên đêm không về với bố Bởi ngày là đêm nên bố cũng chẳng có ngày Chỉ có bố thôi, một mình trong tĩnh lặng Vô biên, không bến không bờ Thời gian cũng chợt là mơ Không gian cũng ngỡ thành hương gió mùa...
Cha có thấy một tia nắng nhỏ Vừa chạm bờ vai, vừa thơm vào má Cha có thấy một giọt mưa sa Vừa ngân nga bài ca sinh nhật Và ngọn gió nồng nàn hương mật Ngọt như dòng sữa thủa xa xưa...
Gần chín mươi năm về trước, trong một làng quê hiền lành chăm chỉ, dưới bóng tre xanh rậm rì dày đặc, trong mái nhà nóc rạ thơm vàng suộm nắng, cha tôi ra đời. Cha tôi! Người là thầy giáo, người là cha hiền chăm sóc con cháu chẳng quản khó khăn....
Khi cha mất em đã là người lớn Biết tư duy nên đau đớn thật nhiều Cha anh mất khi anh còn đỏ hỏn Nên khổ đau chẳng có bao nhiêu Đừng so sánh những điều bất hạnh...
Ngày ngày mẹ vẫn đi về trên con đường quen thuộc. Mẹ cũng không thể nhớ nổi đã đi bao nhiêu vòng xe để chở con đến ngôi trường yêu dấu mang tên Chuyên Thái Bình. Ngày mai, con viết thanh xuân đẹp đẽ nhất tại ngôi trường yêu dấu, kết thúc một chặng đường con đã đi qua với sự...
Xin một lần về "úp mặt vào sông quê" Ôn kỷ niệm những ngày cưỡi trâu, vạt tép Củ khoai nướng cháy miếng thơm miếng khét Kéo vạt áo lau, cả đám ngồi cười....
Thấy tôi là thấy mùa xuân Để cho đôi lứa quây quần bên nhau Có chao xuống đời ai đâu Bay lên cao rộng chụm đầu yêu thương....
Cuối đời ai cũng tiếc Thời gian quý của mình Phung phí cho những việc Chẳng đáng để hy sinh... Thất bại không đáng có Kết bạn, yêu sai người...
Hanh hao nắng sấy mái đầu Đem thơ hong lại mấy câu ướt mềm. * Hết đoán non lại đoán già Câu thơ ám ảnh như là bùa mê * Bao giờ người bớt thông minh Ta thôi khờ dại thì mình với nhau. * Sóng xô vỡ vụn mặt hồ...
Vẫn còn đây bến đò Chanh Sẽ còn thuyền để chở mình sang sông Sẽ còn ngày hội xuống đồng Đứng xem em cấy mà lòng ngẩn ngơ Cả đời lận đận chơ vơ...
Là chim mà lại không bay Sống nơi băng giá cả ngày lẫn đêm Chống rét bằng bộ lông mềm Bơi lội vào dạng được xem kỳ tài....
Những câu chuyện vụn vặt trong ký ức của tôi, của các bạn cùng lớp, cùng khóa đại học, kể từ khi tốt nghiệp ra trường năm 1994, tôi lưu giữ trong tâm trí mình như những bức thư chưa bao giờ gửi. Gắn với tất cả những câu chuyện đó là những xúc cảm, hoài niệm về những tháng năm trên giảng đường đại......
Hôm nay là ngày Halloween. Theo phương Tây, cả năm, ma quỷ ở địa ngục được phép lên dương gian một ngày và đó là 31/10. Tất nhiên, có quy định và phép tắc riêng cho việc này, nhưng cũng như loài người, sẽ có quỷ này, ma kia,...
Hôm nay là Halloween - ngày 31/10. Theo phương Tây, ngày này mở cửa địa ngục cho ma quỷ lên dương gian chơi, tương tự ngày Rằm tháng Bảy Âm lịch bên Á Đông. Ai cũng từng là thiên thần, rồi biến tâm hoại đức, bị đầu thai làm người....
Ngày ta thành cỏ dại Nâng niu vết chân người Những gót sần nhẫn nại Không bỏ cuộc với đời... Ta cũng như họ vậy Bám chặt sỏi đá mòn Cả ngàn năm vẫn vậy...
Người ta bảo thơ là tiếng lòng của thi nhân. Đọc thơ tức là đọc tiếng lòng của người viết, mà cũng là tiếng lòng người. Những lúc rảnh hay đang trong tâm trạng ưu tư, tôi thường tìm thơ để đọc, để lắng tiếng lòng người, để cảm và để hiểu mình hơn. Mà là đọc theo cách tôi thích, tức là cứ “nhâm nhi”......
Xa dần câu nói tiễn đưa Xa dần nụ hôn gặp gỡ Xa dần người ơi còn nhớ con đường ta đi ngày xưa Xa dần chiều đổ cơn mưa cả hai chúng mình đều ướt...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!