- Sáng tác mới
Trang Tử đi chơi núi Cùng với mấy học trò Thấy một ông chống búa Đứng dưới gốc cây to. “Còn đắn đo chi nữa Sao không chặt cây ni?”“Cây to nhưng gỗ xấu...
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước....
Ba lăm năm, một quãng đường... Xa thầy, xa bạn, xa trường dấu yêu. Tuổi thơ với những cánh diều Thắm tình bè bạn bao chiều bên nhau...!
Giờ đây tóc đã bạc màu Trên gương mặt đã hằn sâu vết đời......
Em ngồi tĩnh lặng bên chiều Phiêu diêu vầng mây ngũ sắc Tiếng thiền dặt dìu trong vắt Tầng tầng cổ tích diên niên. Nghe thương nhớ gọi tên
Thời gian say men ủ lên màu tóc Cơn mưa nào lạc vào khoé mắt...
Hôm nay, khi tiếng trống tan học vang lên, tôi nhận ra rằng một chặng đường đã khép lại. Lớp học vẫn đó, bục giảng vẫn đây, nhưng các em – những đứa học trò thân thương của tôi – sắp sửa bước vào một hành trình mới....
Làm Chúa tể một nước Tất tài giỏi hơn người Lại có nhiều ban bệ Giúp! “Hai năm rõ mười!” Vũ Hầu người nước Ngụy Nói câu gì cũng hay
Việc gì bàn cũng phải Cả nghị trường vỗ tay!...
mang về từ New Delhi chiếc bình gốm hăng hăng cay cay say ngây ngất nõn nà lồng lộng thướt tha ngồn ngộn nở nang bất khả luận bàn vun vút bay miền trời thổn thức bình gốm đoan trang trên bàn...
Tuổi 18 – cái tuổi nằm lưng chừng giữa một bên là sự vô tư của những năm tháng học trò, một bên là thế giới rộng lớn ngoài kia với muôn vàn ngã rẽ. Ở tuổi 18, con người ta mang trong mình biết bao hoài bão, ước mơ, nhưng cũng không thiếu những hoang mang, lo sợ....
Hạ năm xưa rộn rã tiếng ve ngân... Muôn cánh phượng giăng đầy trên lối nhỏ, Thoang thoảng đưa... lời thì thầm trong gió Tuổi học trò đang bỡ ngỡ lời yêu... Ta chia tay khi nắng đổ về chiều...
Cụ Khổng Tử nói "nhân chi sơ tính bản thiện" ý là bản chất con người từ ban đầu đã là thiện. Ý là tiên thiên tính là thế, còn sau này là hậu thiên tính, trở nên xấu, ác là do môi trường sống, sự dạy dỗ, sự biến chất mà thành....
Trong Chương 15, thiên "Cáo Tử hạ" 《告子下》) có phần đối đáp giữa Mạnh Tử và học trò bàn về cách rèn luyện ý chí để gánh vác trọng trách.
Nguyên văn chữ Nho là:...
Thăm thẳm bầu trời mùa hạ những ống khói sừng sững nguy nga túp lều rách rưới cung điện xa hoa những tòa nhà chọc trời ẩn hiện trong mây bao giờ trên nóc cũng dựng đứng những ống khói...
Những ngày cuối cùng của năm học, khi tiếng trống trường không còn vang lên theo nhịp học hành nghiêm túc mà đã nhuốm màu của chia ly, cũng là lúc học trò rộn ràng với những trò nghịch ngợm rất riêng – những trò chỉ có thể xảy ra một lần trong đời, và mãi mãi trở thành ký ức không thể quên....
Anh yêu quí Em nhớ Anh nhắn đang ở quê Mời em khi nào vào để anh tặng sách (Sau này rồi sách sẽ được anh ơn). Em bảo đợi em mười lăm phút Vì đang về thăm cha mẹ Anh đăng đối rất nhanh “nồng nhiệt đón chào”....
Tháng trước, nhân lúc cả nước bàn chuyện sáp nhập tỉnh, nó viết lại vài kỉ niệm về Mẹ và Quê hương, về ngôi nhà ngói 3 gian có chiếc sân dài, rộng; về ngõ nhỏ có cây si già, rễ chìm, rễ nổi, dây tơ xõa xuống như mớ tóc dài, xoăn xù chằng chịt qua năm tháng, về giấc mơ nó gặp tai nạn ngã bật ngửa,...
Ở nơi ấy có một hàng liễu rủ Có một ngôi nhà nhỏ ở ven đồi Ở nơi ấy có một cây cầu cũ Gió mùa hè xao xác những rặng tre Ở nơi ấy có một vườn hoa tím Có cánh buồm nâu sẫm giữa ngàn sương...
Còn mãi trong tâm tưởng Tuổi học trò mộng mơ Tiếng ve và hoa phượng Chia ly và đợi chờ... Có thể bạn đã biết Mà cũng có thể chưa
Tôi xin mạn phép kể Chuyện ve sầu thực hư......
Hồi Vỡ lòng (chắc giống như mẫu giáo 5 tuổi, tiền tiểu học bây giờ), NÓ chả nhớ đã được học chữ như thế nào, cũng không nhớ được học số ra sao, nhưng nhớ mãi, NÓ được làm lớp phó quản ca, nhớ mỗi ngày, hai lần được lên bắt nhịp cho cả lớp hát: lúc đầu giờ và lúc vào học sau giải lao....
Khi nắng bắt đầu vàng hơn, khi ve cất tiếng râm ran trên những tán lá, cũng là lúc hoa phượng đỏ rực cháy lên như ngọn lửa cuối cùng của tuổi học trò. Những chùm phượng vĩ nở đầy sân trường, trải dài khắp lối đi quen thuộc, như muốn níu kéo từng khoảnh khắc đẹp đẽ sắp qua đi....
Nắng hạ vàng soi nỗi nhớ trong ta, Lòng chợt thắm tựa sắc màu hoa phượng... Trời đầy sao khi màn đêm buông xuống, Cuốc lẻ bầy vất vưởng cuối đồng xa… Trời như cao… đất thì rộng bao la, Khi kỷ niệm nhạt nhòa… quay trở lại!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!