- Sáng tác mới
ngọn gió mang tên “thời gian” cuốn chúng ta đi mặt trời đang vơi dần ngày hôm qua như chớp mắt rời bỏ thế gian chẳng chút lưu tình ngày hôm nay hiện hữu như tấm áo em mang in hình những nụ hoa xanh xanh bé nhỏ...
Nói về những kỷ niệm ấu thơ, những trò nghịch ngợm tinh quái ở quê hương, mà không nhắc đến con sông Diêm Hộ thì sẽ là thiếu sót. Con sông sau làng, đê cao ngất. Từ thị trấn Diêm Điền về quê tôi, bạn đi qua cầu trên sông, đó chính là dòng Diêm Hộ. Ngày xưa không có cầu......
Thân em phận gái góa chồng Thắm nồng men ủ thắm nồng Gió Yên Tử lao xao qua rừng trúc Nắng Hoa Yên leo tới tận chùa Đồng Trần Nhân Tông nhắc không không sắc sắc; Khói sương mờ cửa sông chưa đủ khuất Thuyền quân Nguyên từng chìm dưới đáy sâu...
Chiều tà...tím ngát hoàng hôn, Nhớ thương,thương nhớ...bồn chồn nhớ thương ... Trên cành ướt đẫm giọt sương, Như ngôi sao nhỏ chợt vương xuống trần... Nhớ ai lòng dạ bần thần,...
Hôm nao có còn không Mà hôm nay đã tới Hôm qua em đi đâu Để mây chờ gió đợi Có còn không người gọi Nước qua cầu ngừng trôi...
Ta chia tay một trưa hè cháy bỏng... Vị ngọt ngào như còn đọng trên môi. Gió nồng nàn xào xạc khẽ buông lơi, Hoa phượng thắm nở nụ cười lưu luyến…Lời yêu thương của con thuyền xa bến Mãi bồng bềnh trên mặt biển bao la,...
Những ngọn gió Hu Tát thổi ông về Hà Nội Tướng về hưu khát muối mặn của rừng Kiếm sắc thế không sắc bằng phẩm tiết Không có vua, không con gái thủy thần...
Cuối tuần em mặc áo xanh, Là màu mơ ước mà anh khen nhiều...! Đợi anh tự lúc xế chiều, Lòng em ấp ủ thật nhiều nhớ mong. Hoàng hôn đã tắt ánh hồng, Cuối trời mây tím vẫn bồng bềnh trôi...!...
Em như làn gió thoảng...Giữa đời anh yêu thương! Long lanh tựa giọt sương, Khi bình minh chợt hé Em là chiều mưa nhẹ...Dịu đời anh khô khan,Trong bão tố, mưa ngàn Anh muốn đời bình lặng,...
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Thu vỗ rộn ràng đôi cánh mỏng, Nâng tình nhân thế đặt lên ngôi... Trăm năm trôi nhẹ như làn khói Bèo nước hợp rồi... lại tan thôi....
Ta lại trở về chốn xa xôi... Thắp sáng tin yêu của một thời Bạn cũ ngày nào trong thương nhớ, Quấn quýt bên nhau nở nụ cười... Kotam lưu luyến chiều mong đợi,...
Hạ năm xưa rộn rã tiếng ve ngân... Muôn cánh phượng giăng đầy trên lối nhỏ, Thoang thoảng đưa... lời thì thầm trong gió Tuổi học trò đang bỡ ngỡ lời yêu... Ta chia tay khi nắng đổ về chiều...
Chiều dần xuống ánh nắng vàng mờ nhạt. Hoàng hôn buông tím ngắt tận chân trời! Thoảng mùi hương nghe như thật xa xôi, ...Cây Ngọc lan nơi ta ngồi hò hẹn. Cuối dòng sông một con thuyền xuôi bến......
Ngồi một mình trong màn đêm câm lặng! Ta nhâm nhi một tách cà phê đắng. Thoang thoảng hồn sao trĩu nặng chua cay. Phía đồng hoang nghe tiếng cuộc lẻ bầy...Kêu khắc khoải đếm từng giây nỗi nhớ!...
Em còn nhớ bản tình ca dang dở, Phút thẫn thờ trong nỗi nhớ bao đêm.. Những vần thơ chắp nối chẳng đặt tên, Hay năm tháng...đã vội quên điều đó...? Anh chợt nghe lời đò đưa trong gió, Khúc dân ca sao da diết nao lòng......
Thất vọng ê chề... em biết không? Tàn đêm anh tím cả giấc nồng ... Nâng ly anh chúc hồn cô độc Đưa tiễn tình về chốn hư không…
Hỏi em còn nhớ hoàng hôn cũ Hai đứa bồi hồi bước ven sông?...
Ánh nắng chiều mờ nhạt, Sót đôi chút lưng đồi. Mây hờ hững cuối trời, Gió buông lời khe khẽ... Và chân em bước nhẹ Trên thảm cỏ xanh rờn! Ta ngồi ngắm Hoàng hôn, Chìm dần sau đỉnh núi....
Ta lạc lối… giữa dòng đời đưa đẩy... Đêm vô tình… run rẩy gọi tên ta! Biết tìm đâu trong vũ trụ bao la...? Một góc nhỏ yên bình cho ta sống. Biển gào thét… dội lên từng ngọn sóng,...
Khi bình minh vừa hé Làn gió nhẹ buông lơi... Ta rẽ sóng xa khơi Thăm Lý Sơn huyền thoại ! Để bâng khuâng thăm lại Mộ gió lính Hoàng Sa Thời gian đã trôi xa Vào bao năm thuở trước...
Tần ngần xa đảo Lý Sơn Bỗng dưng xao xuyến cõi hồn mênh mang Hình như sợi nắng lang thang Của chiều Thới Lới phủ vàng lối đi......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!