- Sáng tác mới
Trong những ngày đất nước đang hừng hực ngọn lửa đấu tranh, lên án Trung Quốc đặt giàn khoan trái phép lên lãnh hải nước ta, mỗi người dân Việt Nam thể hiện lòng yêu nước của mình theo một cách riêng....
Chẳng dính gì đến tôi buổi chiều nay mưa gió mưa đổ cả lên anh vì chỉ có anh đi sao trong tôi có người lính ấy đi cùng anh nhận nửa trận mưa về...
So với rất nhiều độc giả và tác giả của Nhà Búp, tôi thuộc số ít người có duyên được đọc với những bài viết của nhà giáo, nhà thơ, nhà văn Nguyễn Thị Toán từ rất lâu rồi....
Có thể nói, từ thuở “Đa Cương Hương” đất cổ. Rồi, đất Sơn Nam Hạ... Lịch sử văn chương Thái Bình, trải qua những thế kỷ khá dài trong nét nhìn thật mờ chìm, lặng khuất....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Ngày ấy, khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường ăn trầu. Nhà ở nông thôn ngày ấy thường là nhà ba gian, năm gian với bậc thềm tam cấp lên hiên nhìn khoảng sân rộng....
Tháng Năm Màu trắng, màu xanh mây lủng lẳng đầu cành Chùm phượng vĩ cháy bùng như ánh lửa Ve réo rắt cung đàn bên song cửa Tà áo em bay rợp kín khoảng sân trường......
Từng có những độ Xuân... Đám mây già nhìn gió trẻ bâng khuâng Hoa trắng kín bước chân, đỏ sân vườn xác pháo Lũ trẻ thơ nhuộm mùa Xuân trên áo Hớn hở khoe khoang sắc xanh đỏ tím vàng......
Em có nhớ những buổi chiều lộng gió Nhìn mây bay, nhuộm tím phía chân trời Quên và nhớ, giữa hai chiều hư thực Đêm xuống lâu rồi thấy khuyết một vầng trăng...
Ươm đọt nắng vào lòng tay Em đi tìm mùa lá chín Ngược dòng thời gian, đằm trong hoài niệm Ai biết mùa thu em nơi đâu? Em đi qua những cánh rừng mắt gió thâm nâu Những góc phố ơ thờ, những con đường câm nín...
Cũng mười sáu tuổi, chị có vẻ lớn sớm hơn tôi, người dỏng cao, thân hình chị phát triển cân đối, phổng phao, đầy đặn và tròn lẳn là nét đầu tiên ai nhìn thấy dù thoáng qua đều đưa ra nhận xét về chị như vậy....
Cũng có thể một lúc nào đó trong cuộc sống bận mải, bạn bất chợt nhớ về những bóng hình yêu dấu, những nụ cười hiền hòa, những nét chữ thân thương của một thời mực tím. Rồi khi bị cuốn đi trong những lo toan thường nhật, bạn bỗng dừng lại và nhận thấy mình đang ngu ngơ, vô định. Bạn sẽ thấy mình......
Từ trong khoảng sáng - tối này, Tôi xin dâng, những tháng ngày, đã qua... Bao vui, bao khổ, xót xa, Bao lần gãy cánh, la đà phận tôi......
Yêu rất nhiều ký túc xá mình ơi Những dãy nhà, những đường cây xanh lá Các cô gái, các chàng trai ồn ã Cùng một thời tươi trẻ, thơ ngây....
Phượng ơi còn thắm đỏ Góc sân trường năm xưa? Cái màu tha thiết ấy Rối lòng ta đến giờ! Giữa lá xanh phơ phất Nụ he hé màu hoa Tựa như là đốm lửa Tự hồn ta lan xa…...
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Bao nỗi niềm mây gửi vào trong gió Trắng, xanh, hồng, tươi tắn, nhẹ như không. Chẳng ưu tư, chẳng toan tính nhọc lòng Thoáng sẫm màu là buông mưa về đất....
Mùa hè ba năm trước tôi nghe nhà bên ấy tiếng mẹ ru con. Nhìn sang dưới bóng cây muồng hoa vàng rực, tiếng người mẹ ru con đung đưa chiếc nôi xinh xinh, nhẹ nhàng, dung dị. Nó toát lên một cái đẹp của miền quê, dung dị, nhẹ nhàng và rất nên thơ! Một người phụ nữ rất đẹp....
Đêm, trăng thấp thoáng sau mây mỏng Hương cam phảng phất cạnh hiên nhà Lá cành nhòe lẫn trong đêm tối Chỉ thấy chùm hoa trắng mượt mà...
Nếu anh có về với Hà Nội tháng ba Nhớ mua giùm em một chùm hoa bưởi Để nhớ cái ngày mình gặp nhau bối rối Hương bưởi nồng nàn phủ kín cả triền đê...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!