- Sáng tác mới
Một buổi sáng tháng tư xanh lọc sau cơn mưa đầu hạ. Lúc ấy, tôi lên sáu, nhởn nhơ bắt bướm, chơi chọi cỏ gà một mình để bà và u rảnh tay tát nước cho đám ruộng lúa cạnh mương nước ngang với con đường đất cát dẫn vào làng....
Mấy nay nhiều chuyện tại sao thiên hạ thỏ cả, mình VN là mèo. Đa phần bảo vì bị sai phát âm, bởi "mão" gần với "mẹo", "mèo" nên lấy là mèo. Một số nói do so với thỏ, mèo quen thuộc với người Việt hơn....
Sách Thiên văn huấn (天文訓, 천문훈), Hoài Nam Tử (淮南子, 회남자) viết rằng: sau Thu Phân 46 ngày là tới Lập Đông (立冬, 립동/입동). Từ lúc này, cỏ cây khô héo và chết (초목이 다 죽는다)....
Bàn chân nó vốn là bảng điều khiển thu nhỏ của cơ thể, nhiều huyệt đạo nối với các bộ phận, chỉ cần day, ấn, vỗ là giúp cải thiện. Mấy hình dưới là ví dụ....
Mồng Một tháng Chín Âm lịch, Tiếng Hàn/Triều nói chuẩn ra phải là 음력 9월 초하루 chứ không phải 음력 9월 1일. Với Triều/Hàn thì tháng Chín Âm lịch (ÂL) là gì? Xin chia sẻ một đoạn văn ngắn bằng tiếng Hàn dưới đây để mọi người cùng tìm hiểu nhé,...
Trong các chủng các loại truyền thuyết, ý chỉ của Thần bao giờ cũng khiến người ta phải suy ngẫm. Trong lịch sử, cố sự về Quan Âm Bồ Tát thành Đạo là có rất nhiều, trong đó có một câu chuyện về chiếc bình tịnh thủy....
Thành ngữ: Cao xứ bất thắng hàn, tiếng Hàn: 고처불승한 ; tiếng Hán 高處不勝寒. Cao xứ bất thắng hàn: cao - cao, xứ - nơi, bất - không, thắng - thắng, hàn - lạnh....
Em chỉ đợi bây giờ cho tới ngày xưa Thêm chút nữa đến trưa mai là hết Nếu nài nỉ sẽ chờ anh qua Tết Mơ trắng cành em dứt áo anh nghe...
Thịt thì nên để tự tan đá trong ngăn lạnh; cá và ngao sò thì nên ngâm nước để tan đá; rau củ thì nên cứ thế cho nồi mà nấu không cần rã đông....
Từ xa xưa khi còn nhỏ cũng như rất nhiều bạn học của Nó ngày ấy, việc học Địa lý chả mấy tay nào để ý nhưng thật sự thì nó cũng hiểu học càng nhiều thì càng bổ ích....
Để tìm hiểu xem một người có thích bạn hay không, hãy chọn một từ, cụm từ bất kỳ cô ấy/anh ấy hay dùng và mỗi khi cô ấy/ anh ấy sử dụng từ, cụm từ đó thì hãy nhìn họ, gật đầu và mỉm cười....
Tuổi thơ, niềm sung sướng nhất của nó là được theo bà đi chợ! Vì bố mẹ đi công tác xa nên bà trông nom hai anh em nó. Trẻ con quê nó chả bao giờ biết ngủ nướng. Sáng sớm khi chú trống choai vừa dứt tiếng gáy bà đã vào âu yếm xoa má nó...
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, Phật gia cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại, một là đến để báo ơn, hai là đến để đòi nợ, ba là đến để trả nợ, bốn là đến để báo oán. Nếu không có duyên nợ thì không có gặp gỡ....
Ô, hoa đèn là có thật nhưng hiếm gặp lắm. Đó là vào một đêm thật khuya. Sau mấy tiếng mải mê sách vở, chàng thiếu niên ngẩng lên, chợt sững người khi bắt gặp hoa đèn đang rực hồng trong ngọn lửa....
Nói về Thơ Đường, có thể thấy ngay đó là sự sáng tạo tuyệt vời về ngôn ngữ. Bởi thơ Đường là ý tại ngôn ngoại, là thơ ít lời mà nhiều ý, ý ở ngoài lời. Mỗi bài thơ giống như một bài toán ngắn gọn nhằm giải đáp một vấn đề xã hội nào đó....
Còn hồi bé, mỗi khi hoa phượng nở cùng tiếng ve ran là bọn trẻ biết rằng sắp được nghỉ học. Quẳng hết sách vở vào một góc nhà rồi tha hồ chạy nhảy. Không phải (hay là không được?) học thêm học bớt gì cả. Với bọn trẻ như mình, hoa phượng không phải để ép vào trang vở, để mà mơ mộng, mà bâng khuâng....
... Hè năm ấy, thi tốt nghiệp cấp II xong, tôi được bố mẹ cho ra Quảng Ninh thăm anh Lê Bính, lúc đó đang công tác ở Đoàn địa chất Thủy văn 2H Tràng Bạch, Đông Triều. Mẹ chuẩn bị cho nửa ký lạc rang, vài ký khoai tây và hai chú gà giò to hơn vốc tay, để làm quà cho anh và bè bạn....
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 아비규환(阿鼻叫喚 - A tỳ/tỵ khiếu hoán). Ở đây a tỳ/tỵ là địa ngục, khiếu hoán - kêu la thảm thiết. Nghĩa câu này là cảnh tượng la hét thảm thiết trong địa ngục, hàm ý về một nơi muôn vàn đau khổ. A tỳ/a tỵ là phiên âm từ âm Phạn là avìci, tức là địa ngục vô gián, cực hình nơi đây......
“Thế mới biết cái gì không phải tự mình, của mình thì có rồi cũng chẳng thấy quý, có rồi cũng mất”. Càng ngẫm tôi càng thấy đúng quá. Mọi thứ mà chúng ta có được phải được đổi bằng sự cố gắng, nỗ lực của chính bản thân mình. Ai đó có giúp mình cũng chỉ là chỉ lối mách đường, chỉ có đôi chân ta mới......
Xoan sắp xếp lại đống sách vở rồi lên giường nằm. Đồng hồ trên tường đã nhích sang con số 11 mà Dân vẫn chưa về. Cái bụng sắp đến ngày sinh làm chị trở mình thật khó khăn. Ngoài kia, gió lạnh rít từng cơn làm những tàu lá chuối xô vào nhau loạt xoạt, chị thấy lòng mình se thắt lại....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!