- Sáng tác mới
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!...
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Tôi không thực sự quen biết Diệu Liên, có chăng chỉ vài lần thoảng qua nhau tại những sự kiện do “Nhà Búp” tổ chức. Ấy vậy mà khi đọc bản thảo tập thơ “Nỗi nhớ nghiêng” của Diệu Liên thì không hiểu sao lại...
Mục đích ra biển lớn Là ý nghĩa dòng sông Hay nói điều ngược lại Nghe có vẻ lòng vòng? Nước từ nguồn đổ xuống Qua bao thác, bao ghềnh Bao khúc rồng uốn lượn Hoá thành dòng sông xanh...
Mong mưa ước nguyện thành tâm Chẳng cơn cớ chợt Trời sầm sập mưa, Nhà tôi cánh cửa khép hờ Loay hoay chuyển chậu hoa chờ mưa rơi...
Em se sợi nhớ vào đêm Đêm huyền hoặc vô tận Em dệt sợi nhớ sang ngày Ngày chung chiêng, lảo đảo, nắng say...
Tôi đã từng biết rằng, quan tâm đến người khác là điều tưởng chừng như dễ nhưng lại khó thể hiện nhất. Tôi đã từng học rằng, mỗi lần được chia sẻ nỗi đau của người đang trong cơn tuyệt vọng, cũng là lúc tôi cảm nhận được mình là người có ý nghĩa trong cuộc sống này. Tôi đã từng hiểu rằng, khi biết......
Nghe mưa tí tách ngoài hiên lạnh Chờ hoa Quỳnh nở cuối mùa Đông Ngõ cũ năm xưa dầy lá rụng Hoa tàn, người cũ cũng xa xôi...
Bài hát “Hỏi nắng đi mô?“ ngay cái tên đã nghe rất lạ. Nó cũng ra đời trong một hoàn cảnh rất lạ. Miền Trung vào mùa lũ lụt, bà con miền Trung có người mất nhà, có người mất con....
Tôi chỉ là người đi tìm cảm xúc, Trong mái tranh, trên mái ngóii cũ mèm Tìm những tứ thơ bên bếp lửa ấm êm Trong giọng hát trẻ chân trần đi học...
Núi sông Tây Việt hiểm mọi bề Cuối trời từ đây vượt sơn khê Đá quái bờ rơi nhìn giận dữ Chim nước dạn người chẳng bay đi Trời đất thuyền con nổi như lá Văn chương tơ mảnh tiếng thảm thê...
Có những câu thơ đi suốt cả một đời người. Nó như một thứ gen (gene) văn chương, gen tư tưởng đồng hành với chúng ta. Nó như nhắc lại những kỉ niệm bắt cá giữa đường khi con sông quê đục ngầu nước lũ tràn qua mảnh ruộng, ao làng. Nó như một gương mặt bè bạn bất chợt gợi ta nhớ thuở bắt cào cào châu......
Thu về trong vắt một dòng sông Bờ đê mướt gió, áng mây hồng Nâng cánh diều nâng chiều thanh thoát Xanh sóng, xanh đồng, xanh thinh không....
Chiều xưa Trên cánh đồng quê Một người con gái Tiễn hè .... Vào thu Hè xa chợt thấy hoang vu Lại thêm nuối tiếc lời ru bên hè...
Cơn giông tố đã qua rồi Trời xanh vẫn biếc, vẫn vời vợi cao Vầng trăng vẫn cứ hư hao Sóng xa vẫn vỗ dạt vào giấc mơ Bồng bềnh trôi mấy vần thơ Phù du bóng chữ vẫn bờ bến xa....
“Buổi chiều chợt nhớ Cố nhân….” Tôi mạo muội mượn một câu trong bài hát “Hoài cảm” của nhạc sĩ Cung Tiến mở đầu câu chuyện tình thời trai trẻ, tuy chỉ thoáng qua nhưng đầy cảm động, không thể nào quên dù sau nửa thế kỷ....
Đôi khi chúng ta đi qua cuộc sống quá nhanh, vì thế mà vô tình để lỡ nhiều điều hay, không biết được những điều thiện lành mà ngay trong chốc lát nó chưa kịp thể hiện ra cho ta thấy. Cũng có những việc thì nhìn bề ngoài thấy rõ là xấu, là việc không nên làm, nhưng thực chất bên trong của nó lại......
“Bước cao bước thấp gập ghềnh Ngoăn ngoeo đuôi chuột chênh vênh tai mèo” Đường lên Lũng Cú cheo leo Có đi mới biết núi đèo Đồng Văn Mồ hôi loang áo nhọc nhằn Mã vạch mã số nghìn năm lưng chàm...
Có người luôn nghĩ về việc cũ mà sống, gọi là ôn cố tri tân. Có người thì bảo hãy sống cho hiện tại, chuyện cũ nên bỏ, ngày mai thì chưa tới. Có người thì nói muốn có động lực sống thì nhìn về phía trước vì mọi hy vọng đều ở đấy....
Nhà mới và nhà cũ Cách nhau một cây cầu Nghiêng hai đầu nỗi nhớ! Chợt thấy mình đa đoan....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!