- Sáng tác mới
Đỏ rực màu hoa Phượng Thơm màu nắng Sài Gòn Bố gửi tới bà con Lời chúc mừng buổi sáng. Những niềm vui đơn giản Viết không lỗi, không nhòe...
Chồng tôi nóng nẩy vậy thôi, Ai lạ không biết thế rồi chia xa. Bực mình mà chẳng nói ra, Tìm cách lẩn tránh, ấy là cũng xong...
Có những lúc vườn muôn sắc nở. Có những khi người hớn hở mừng vui. Bố cười gì, với ai, mà tươi thế? Để xuân hồng...
Ngày 20/11 là Ngày Nhà giáo Việt Nam. Chúc mừng và cảm ơn những người Thầy của chúng ta, và những ai đang làm thầy giáo. Thầy giáo là tên gọi phi giới tính, gồm Thầy nam và Thầy nữ....
Chỉ muốn khóc thôi, Tớ lại nhớ bạn rồi Chiều xứ nóng, mưa có còn rối cỏ? Vườn vẫn xanh một màu, hoa vẫn đỏ? Có bao điều thời gian chưa kịp ngỏ Nay bạn về, thu có biết xôn xao?...
Chiều thu công viên yên ắng ngủ. Một nét cầu vồng cong rủ vắt ngang. Chợt đất rung, bàng hoàng, cành cưa gẫy Ngổn ngang nằm, lá run rẩy biếc xanh....
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm...
Ngủ đi đêm Ngày dài lắm mộng... Ngủ đi em Trăng hạ tuần chưa hẹn Em yêu người Có cũng như không... Anh hẹn đến Trăng đã gầy một nửa Rồi trăng tròn vành vạnh Hóa trăng non......
Đồng quê thẳng cánh cò bay Đường làng uốn khúc lúa say đôi mùa Cây đa bóng rợp sân chùa Sớm hôm đôi bạn vui đùa cùng nhau Bao năm anh ngắm hoa cau Ngóng mong ngày mẹ đón dâu về nhà...
Ôi màu xanh kỳ lạ Xanh mượt mà Xanh khắp mọi nơi Xanh từ bình minh cho đến khi hoàng hôn lấp ló cuối trời Ngỡ xanh trốn đi đâu trong ánh chiều chập choạng Không… không… không...
Thầy tôi tuổi ngoại tám mươi Vẫn còn nét đẹp một thời thanh xuân Nước da thầy vẫn tươi hồng Đôi tay thầy vẫn ấm nồng tình xưa Năm qua…tháng lại…bây giờ Làm sao quên được chuyến đò sang sông...
Bạn nên ngừng kiểm tra Liên tục trên điện thoại Họ tất nhiên online Tức là trực tuyến đấy Nhưng chắc chắn không phải Dành cho bạn đâu mà...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Đàn ông kỳ cục lắm Sẵn "Cơm" , "Phở " vẫn thèm! Hoa đẹp, mình còn ngắm Họ tiếc gì lời khen? Đàn ông mê phụ nữ Vốn bản chất giống nòi Phần tò mò, thích thú "Của lạ", cũng muốn coi......
Con người sống trong sung sướng thì rất khó chịu được khổ. Khi quen được bọc trong nhung lụa dễ sinh thói kiêu căng và quên đi việc giữ gìn những nguyên tắc mà các bậc hiền triết đã dặn dò....
Dẫu vẫn biết nỗi buồn là rất thật Mà lòng em sao chẳng thể nào quên Yêu thương đó xin gửi vào vô tận Chút tiếc nuối ngọt ngào... đâu phải chỉ riêng em!...
Ngồi xuống bên miệng núi lửa Eden chiếc ghế gỗ vẹt mòn nhẵn bóng dấu vết bao người Họ đến rồi đi không bao giờ trở lại ta cũng ngồi đây rồi ra đi vĩnh viễn...
Ở phương Tây, nam nữ yêu nhau có thể hôn nhau ở bất cứ đâu mà họ muốn. Ở Việt Nam thì không như vậy. Họ hôn nhau, trao cho nhau tình cảm yêu đương ở một không gian riêng, thầm kín, tế nhị chứ không phải tự nhiên như người phương Tây....
Ô, hoa đèn là có thật nhưng hiếm gặp lắm. Đó là vào một đêm thật khuya. Sau mấy tiếng mải mê sách vở, chàng thiếu niên ngẩng lên, chợt sững người khi bắt gặp hoa đèn đang rực hồng trong ngọn lửa....
Họ đọc thơ Mắt họ sáng ngời Giọng họ âm vang truyền cảm Thật tuyệt vời Các nhà thơ đọc thơ Tôi nhìn thấy Trong giảng đường đông chật* Những khuôn mặt Méo đi vì chăm chú...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!