- Sáng tác mới
Sau bao ngày đắn đo, tôi quyết định thu xếp việc trường, việc lớp, việc gia đình để trở về Hà Nội theo học khóa bồi dưỡng viết Văn do hội Nhà văn Việt Nam tổ chức....
Bỗng dưng dài thế đêm ơi...! Vầng trăng khép lại nụ cười đã lâu Mà bình minh ở nơi đâu Để mưa côi cút u sầu với đêm...?...
Ai về qua Ngã tư Môi Cho ta nhắn gửi đôi lời nhớ thương Nhắn cô cắt lúa bên sông Chiều chiều gánh lúa qua đường cái quan...
Chiến tranh đã lùi sâu vào dĩ vãng. Trong phút yên bình hôm nay, không biết có ai, còn ai nhớ lại hay biết được những năm tháng khốc liệt, những đêm mòn chờ đợi với nước mắt, niềm tin, nỗi nhớ thương của những người đàn bà đi qua cuộc chiến....
Em ơi! Đừng là mây Dẫu anh thành ngọn gió Hãy làm bông hoa nhỏ Trong gió cười rung rinh. Đóa hoa nhỏ xinh xinh Xuân về đang hé nở...
Trong lịch sử phát triển dài lâu và liên tục, có lẽ, trên thế giới hiếm thấy một dân tộc nào lại có một thời đại thi ca cao vọng và sang trọng của các thi sĩ từ bậc đế vương đến nhiều tên tuổi trên các lĩnh vực đời sống xã hội ở nhiều triều đại như đất nước Việt Nam....
Tôi sẽ còn gì để nói với em Khi ngôn ngữ đã thành vô nghĩa Khi lòng người đã hết niềm tin Như bầu trời đã tắt ánh sao đêm. Sẽ nói gì? Sẽ nói gì với em?!...
Bao nhớ thương xanh vén trắng mây trời Buông nắng chói chang ôm trưa hè oi ả Gió mải chơi lạc đi đâu hết cả Bụi mờ đường, xe cộ chen nhau....
Ai về cửa bể tìm ai Tìm bông điên điển mọc ngoài bờ kênh Tìm đêm chung bắt cá linh Dòng sông in bóng chúng mình đêm trăng Tìm về rừng đước Năm Căn Bóng người con gái khăn rằn ngang vai...
Chị là một nhà thơ. Thơ chị thiết tha và ngập tràn cảm xúc. Chị từng được mệnh danh một thời là “Xuân Quỳnh của quê lúa Thái Bình”. Hiện nay, chị là một trong số ít ỏi nữ giữ chức vụ quyền Chủ tịch Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Có lẽ ở cương vị này, chị quan tâm nhiều hơn đến phong trào văn......
Thương người mỗi sớm đầu đông Mong manh áo mỏng trên sông gió lùa Đông về đi chợ bán dưa Sương mù ướt áo như mưa cuối chiều Chăm đàn con nhỏ thương yêu...
Cái ngày trời và biển Chưa biết phải lòng nhau Sóng đâu biết xanh màu Dập dờn bên bờ cát. Rồi con tim chợt hát Lời yêu thương ngập ngừng Trời cao xanh vô chừng Nhuộm biếc ngàn con sóng....
Cứ chiều về, lại nhớ mẹ, bâng khuâng Một năm rồi, con xa vòng tay mẹ. Quá nửa đời người, vẫn thấy mình nhỏ bé Trước mẹ hiền, cây đại thụ đời con....
Bên này là cuối xuân Hoa dại còn nở rộ Quê nhà là đầu hạ Phượng đỏ khắp đường đi Bên mình đang mùa thi Bằng lăng buồn tím ngắt...
Cuộc đời có thăng giáng. Nhưng ngày xưa, như Lão Tử nói: "Người thuận theo Đất, Đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo Tự Nhiên". Sự biến dịch của cõi người không làm ta chóng mặt....
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Vầng trăng đêm dài tê tái Mỏi mòn ánh mắt bờ môi...
Cho con một lần trở về quá khứ Dòng sông quê tràn nỗi nhớ mênh mang Sóng chiều lơi khỏa nhẹ ánh nắng vàng Câu ví dặm bên hàng dương chiều muộn...
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ… Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông!...
Tôi yêu nhạc của anh từ năm đầu học đại học (1982). Từ bài hát “Cô gái Sầm Nưa” đến những bài hát “Vết chân tròn trên cát” hay “Mặt trời bé thơ”, những bài hát anh Năng K12 học cùng khoá chúng tôi từng biểu diễn rất thành công trong các kỳ liên hoan “Tiếng hát Sinh viên” ngày ấy....
Có câu rằng: Hành trình của dòng sông là tập hợp của những bình yên, những gập ghềnh, của những khúc bồi, khúc lở, cả những ào ạt dâng trào hay cạn lòng khô đáy. Hành trình của cuộc đời con người cũng thế, nó là tập hợp của các thời khắc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!