- Sáng tác mới
Nhìn xa không thật rõ rồi Mình đo mắt lại thôi Con chỉ chân gá mũi Ra đồng đã gỉ xanh Đứa con tuổi thơ mùa đông không chịu đeo tất
Hệt bố rình thò bàn...
Ngọn gió bên trời tha thiết thổi về đâu mặt sông chiều cháy đỏ cánh buồm nâu đôi chim nhỏ đu mình trên cành nắng lòng trời cao thổ lộ dưới chân cầu đời nhiều toan lo em có dừng lại ngắm...
Trời đem nắng rải lên đồi tôi đem nỗi nhớ gửi người tôi thương Trời đem mưa rải lên nương tôi đem trải nhớ trải thương vào lòng Trời làm hoa gạo đỏ hồng...
Thường trú góc bếp gầm giường Ăn ruồi ăn nhện cơm vương canh thừa Nghiến răng chỉ để gọi mưa Cho thiên hạ hưởng mình chưa được gì......
Lại thêm một mùa mưa bão đến. Năm nay là năm Giáp Thìn 2024, theo kinh nghiệm từ xưa: “Năm Thìn bão lụt”, dự báo mưa bão sẽ thất thường. Quê tôi ở vùng đồng bằng Bắc bộ, mỗi năm phải đón những trận bão ghé thăm, có trận lớn, trận nhỏ, có khi chỉ ảnh hưởng hoàn lưu của bão...
Ngày ấy anh đưa em về quê thăm cha mẹ Trời trong veo và nắng vàng như mật Ô tô chạy rần rần rung mặt đất Mùi xăng xe khiến em hồi hộp say Ngõ làng đi như vạch chỉ tay Như tóc em hương chanh, hương bưởi...
So với các bạn bầu trong nhóm Búp thì Trần Thu Huê có lẽ là người có diễm phúc lớn lao khi được theo học “Lớp Búp Trên Cành” lâu nhất, tới những 7 mùa hè, từ lúc khóa học đầu tiên kéo dài 2 tháng hè năm 1976 tới những năm sau này chỉ còn vẻn vẹn 2 tuần....
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
Tháng 5 về mang bao cảm xúc, khi những cành phượng nở bung thắp lên trời xanh ngàn đốm lửa. Những tán bằng lăng trổ hoa tím ngát, bản giao hưởng của những chú ve râm ran trên khắp xóm làng....
Mẹ rời quán trọ trần gian Chiều đông năm ngoái muôn vàn đau thương Giấu con lặng lẽ lên đường Bụi trần gian hết vấn vương tơ lòng
Còn đâu những phút chờ mong Còn đâu những lúc ngóng trông bên hè...
Cò Bé nuôi một con vịt bầu. Lông trắng muốt. Đôi mắt tròn vo bao giờ cũng ngó nghiêng dò ý Cò Bé. Dáng nó bệ vệ đi lại lạch bạch ộ ệ rất ngộ nghĩnh....
Cò Bé nuôi một chú sáo đen mỏ vàng từ khi còn lông sữa non bấy. Chú chưa biết mổ. Mỗi khi cho ăn phải dùng tay bóp mỏ cho thức ăn vào sâu trong miệng. Chú mới nuốt được....
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Lúc chúng tôi ra rả như cuốc kêu thuộc lòng bài "Bà Còng đi chợ mua rau", tôi vô tình liếc sang phía thằng Công. Nó có vẻ bối rối, mặt đỏ nhừ, miệng lí nhí. Tan học, cả lớp ùa ra sân. không ai để ý Công vẫn ngồi trong lớp,...
Gió buốt mưa dầm, Chân lấm đất, Mẹ ra đồng cấy nhánh mạ non. Lá xanh run chìm trong nước ruộng. Cái lạnh rùng mình, Sự sống gặp nhau. Con ở xa chót vót non cao Khoan La San* Rét đằm sâu, sương phủ....
Ngày 18/11/1982, gã cùng mọi người gặp nhau trong buổi tựu trường! Lạ lẫm, bỡ ngỡ của những kẻ nhà quê, học một buổi ra đồng một buổi móng chân vẫn còn vàng do ngấm phèn chua....
Cho đến bây giờ anh Cu Mão vẫn chưa hoàn hồn. Anh bị kiện, bị kết án và vào tù nhanh đến mức không ai ngờ lại như vậy. Tang vật sờ sờ ra đấy, có trời mà cãi. Anh oán trời không có mắt, có miệng. Anh Cu cố ngủ. Cũng lạ, khi còn ở nhà, cứ buổi tối là mắt anh đã díp lại....
Những ngày mùa ở quê bao giờ cũng gợi lại trong tôi nhiều ký ức. Ký ức về rơm rạ, thóc lúa, là ruộng cày, là đon mạ non, những củ khoai tây trong nắng, trong mưa, trong giá rét... Và ký ức ấy luôn gắn với mẹ tôi - người đàn bà của làng quê Việt Nam nắng mưa vẫn tần tảo....
Qua reception lấy chìa khóa phòng gửi ở đó. Bất chợt cô nhân viên lễ tân người Indian ngước lên. Một đôi mắt thiếu nữ quá lớn trong veo. Mình cảm giác đôi mắt ấy quen quen....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!