- Sáng tác mới
Một ngày trốn nhân thế lao xao Tôi được tặng một nụ cười rạng rỡ Trong ánh mắt yêu thương trái tim tôi khai mở Tôi nhớ về một nơi xa xăm.... Một ngày tôi được tặng hoa sen Đóa hoa xanh lung linh chín chữ vàng sáng tỏa...
Tôi yêu Sài Gòn- Thành phố Hồ Chí Minh từ lúc nào không biết. Thành phố phương Nam nắng và gió. Nắng chang chang và mưa thì ào ạt, không có kiểu thời tiết “ẩm ương” như miền Bắc quê tôi....
Rời phố thị tôi về với biển, Tìm mặn mòi vắng lặng bao dung. Nhưng chỉ thấy gầm gào sóng đổ, Cuộn dâng trào uất hận bên trong....
Đồng dao xưa nhớ lại một thời Thật đơn sơ mà đâu có ai... không chơi Trò chơi cuốn hút trong tim tôi... Bạn hãy đoán có? không? xem nào...
Tháng Năm Màu trắng, màu xanh mây lủng lẳng đầu cành Chùm phượng vĩ cháy bùng như ánh lửa Ve réo rắt cung đàn bên song cửa Tà áo em bay rợp kín khoảng sân trường......
Ngỡ như Bùi Thanh Huyền sinh ra để làm thơ, đề hồn nhiên yêu, hồn nhiên sống, hồn nhiên cảm nhận hết thảy những nâng niu, yêu chiều của cuộc sống và người thân. Vừa tốt nghiệp phổ thông, đất nước Liên Xô hiền hòa, tươi đẹp đã dang tay đón đợi,...
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn, hoa vừa kịp nở lá vội tan, lá vừa chớm mọc thì hoa lại tàn, chỉ thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá lại chẳng thể gặp hoa, lá và hoa dẫu cùng chung một rễ, vốn rất gần mà chẳng thể gặp nhau, cứ nhớ thương mà ôm sầu thương nhớ…...
Viết về gương mặt của làng là một việc khó bởi nhìn nhận về một con người được coi là tiêu biểu có cái gì đó trừu tượng mông lung chưa kể quan điểm đánh giá của mỗi người là khác nhau....
Tôi gọi những bài thơ của Bùi Thanh Huyền trong tập thơ Trái Tim Thức, do nhà xuất bản Hội Nhà Văn phát hành là những vần thơ Đẹp. Đẹp không chỉ ở hình thức sang trọng hiếm gặp, tập thơ còn là những tâm tình Đẹp của một người đàn bà Đẹp, của những cảnh sắc thiên nhiên Tuyệt Đẹp....
Đời người rất ngắn ngủi. Nó tựa như một giấc mộng kê vàng. Phật gia giảng rằng: Nhân thân nan đắc, Phật Pháp nan văn. Có được thân người là trân quý lắm, bởi một sinh mạng phải tu bao nhiêu kiếp trong luân hồi mới có thể có được cái thân người. Vì vậy, khi đã có thân người rồi thì phải biết quý......
Sao em làm mình dang dở Khi thương nỗi nhớ của tôi Bâng khuâng ráng chiều rực đỏ Đâu hay mây đã cuối ngày Sao em làm mình dang dở Khi nghe mưa hát bên đồi Dẫu dạt dào mà chốc lát Nắng lên khô khát kiệt cùng...
Cái ngày xưa yêu dấu Chợt đến rồi chợt đi! Tôi cất trong kho báu Cho riêng mình những gì? Là tấm hình của mẹ Rất gần gũi thân thương...
Khi đang ở trên quê hương bước những bước chân trên mảnh đất này có ai nghĩ đến đất quê mình có lịch sử hình thành như thế nào không nhỉ ? Tôi nghĩ là có song ngặt nỗi các tư liệu không có nhiều và không phổ biến hơn nữa trong cuộc sống còn đang bận rộn bộn bề nên ít có điều kiện tìm tòi tham khảo,......
Trời lại mưa! Đã hơn nửa tháng nay trời đổ mưa tầm tã. Nhìn ra trời mưa trắng xóa một màu, nhìn ra vườn hòe cũng thấy một màu trắng xóa rũ rượi của hoa hòe nở rộ thấy xót cả lòng. Vậy là cả nhà phải đội mưa dầm nước ra vườn bẻ hòe về nếu không chỉ khoảng một tuần mưa mất một lứa hòe là coi như mất......
Tôi đi tìm người hát rong Nơi bến xe chiều hôm ấy Những câu ca hay đến vậy Nghe sao buồn đến nao lòng Nhà anh cách một cánh đồng...
Lại chuyện cái chợ! Nếu có ai đó thốt lên như vậy thì cũng chả ngạc nhiên vì chủ đề này đã được viết bởi nhiều người và ai cũng khoe kể những đặc sản quê nhà nào quà nào bánh, song thử nghĩ lại xem hình ảnh quê nhà để mọi người nhớ đến nhiều hơn cả là gì?...
Con gái đã ký họa bức tranh đó náo nức, vội vàng, lúc mẹ ngồi nâng chén trà ướp hương sen vào một buổi sáng trong lành. Mùa xuân non nớt ngoài cửa sổ. Lấm tấm những vệt xanh của đôi vạt cỏ, của những chiếc mầm mới nhú, những màu xanh còn chưa mang hình lá....
Tuổi sáu mươi - ngôi trường em vẫn trẻ! Ăm ắp tiếng cười, náo nức môi xinh, Nghe ríu rít những tâm tình tuổi trẻ, Tiếng thầy cô tha thiết - lối đi về!...
Ta vốn là một gã nhà quê Với nghiệp nhà "canh nông vi bản" Tuổi ấu thơ chân bùn tay lấm Cắt cỏ chăn trâu Thất học trường làng... Bước vào đời như một gã nhênh nhang Đi lính... Chuyển ngành... Học hành... Công chức......
Rời phố thị tôi về với biển, Tìm mặn mòi vắng lặng bao dung. Nhưng chỉ thấy gầm gào sóng đổ, Cuộn dâng trào uất hận bên trong....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!