- Sáng tác mới
Ta hát ru đời sông Lời ca thiết tha mặn nồng Lòng theo sắc mây loang Thương người tím cả chiều hoang. Ta hát ru thời gian Từ xa cách xa muôn ngàn Lòng thương kiếp phù dung Nhắn rằng người nhớ cố hương....
Chốn người thường ngước mắt lên Trên Thiên Quốc rực cõi tiên chói lòa ! Lung linh cung điện ức tòa Nhà ta ta ở, nhà ta ta về... Nhớ khi ở chốn u mê Sân si mê đắm, vụng về đường tu !...
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!...
Ta về bỏ gánh tương tư Để lòng hướng vọng cõi từ an nhiên Ta về buông bỏ ưu phiền Để thân ẩn dưới cội thiền tịnh tâm Ta về rửa sạch lỗi lầm...
Về đây em Khi nào em đứt gánh Đứt cung đàn Đứt cả gánh tháng năm Về đây em Dẫu tình đời dang dở Dẫu con đò Duyên nợ đã đứt dây...
Với mọi người đó là vô nghĩa,Chuyện thường ngày và rất vu vơ. Bao tháng năm nhọc nhằn quên lãng, Bỗng giấc khuya thoáng hiện bất ngờ. Trong gió đêm xạc xào tiếng lá,...
Năm đã hết về quê ăn thương nhớ Bánh chưng xanh đây, kia đỏ lụa giò Thịt mỡ, dưa hành, nem chua, chả quế Món quê nhà no con mắt đói quê...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Mỗi lần đến Tết, ta lại nghĩ: vậy là lại thêm 1 tuổi. Cùng với sinh nhật, mỗi năm 2 lần ta lại chẹp miệng thế. Cũng phải, Tết, thay vì nghĩ đã hết một năm, ta hay nghĩ về một sự bắt đầu mới hơn....
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi
Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Thiên tân vạn khổ (Tiếng Hàn: 천신만고 - Tiếng Hán: 千辛萬苦 ) ở đây, thiên - nghìn, tân - cay, vạn - vạn, khổ - đắng. Câu này nghĩa là "nghìn cay vạn đắng", hay như tiếng Việt vẫn nói là "trăm đắng ngàn cay"....
Ta về quê mẹ đi thôi Về nơi xóm chợ tìm thời trẻ thơ Ngóng tìm ký ức ngày xưa Còn trong trí nhớ chưa mờ chưa phai Đời người ngẫm thấy lạ thay Đã đi quá nửa mơ ngày xa xưa....
Mệt mỏi lắm, ta chẳng cần người nữa. Hãy để cho ta được ngủ yên bình. Ta sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh....
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Chiều đông! Vài chiếc lá đa rớt nhẹ trong gió chiều hiu hắt! Một cánh buồm nâu nhẹ lướt trên sông! Chiều Đông miền Bắc bầu trời u ám! Một người lữ khách đi dọc triền đê!...
Nhớ về em, mùa hoa cải Nhuộm vàng cả một triền đê Sao đang gần nhau đến thế Giờ đây sao mãi xa xôi Một chiều gặp nhau bối rối
Lặng mình nghe gió heo may...
Gió không phải là mây Nắng không là hoa lá Anh chẳng phải là em Nhân tố rời tất cả Nhưng cành non tìm lá Hoa tìm quả trên cây Sông tìm đôi bờ lạ...
Ta về nghe nắng rớt trên vai Nghe mưa tí tách, nhẹ bên thềm Thấy gió quẩn quanh bờ cát mịn Nghe sóng mơ màng, hát đêm đêm...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!