- Sáng tác mới
Khi ta nhớ mảnh vườn bên lối ngõ Vệt mồ hôi lăn trên dấu cuốc cày Là cha mẹ tảo tần như sông chảy Nghiêng ráng chiều phù sa đỏ như son...
Làng em ở cạnh sông Cầu Năm xưa hát điệu mời trầu liền anh Lưng eo, nón lá quai xanh Cặp mắt lúng liếng để dành cho ai Người Đông hẹn ước người Đoài Người về chớ có đứng ngồi nhớ không...
Chiều hè về lại phố xưa Tìm con sông vắng, những trưa gọi đò Chiều mưa tìm lại câu hò bến sông ngày ấy "ai chờ người ơi" Chiều về tìm lại xa xôi...
Trong giấc mơ con về lại tuổi thơ Mái rạ đơn sơ ríu rít bầy sẻ nhỏ Bếp lửa bà nhen ấm chiều trở gió Mẹ hong tóc sau hè hương bưởi mãi còn vương... Ầu ơ lời ru, vầng trăng nghiêng nghiêng...
Ta còn bao sáng mù sương Ba lô sách vở đến trường ngày xưa Ta còn bao buổi chiều mưa Áo mưa một mảnh che chưa kín người
Lá sen che nắng cho người...
Trong cảm nhận của tôi cuốn sách thứ 13 của Trần Huyền Tâm “Lưng túi gió trăng” là “Những trang viết tỏa sáng của trí tuệ và thấm đẫm ân tình ấm áp của một Trái tim có nắng”. Cuốn sách tập hợp nhiều bài lý luận phê bình văn học của cô....
Trước cha nắm tay mẹ Giờ mẹ nắm tay cha Những tiếng gọi "Bà ơi!" Trong chập chờn giấc mộng. Đã qua sáu chín mùa đông Cha mẹ bên nhau, đêm dài không lạnh Bởi đôi bàn tay ủ ấm, thương về…...
Tôi đọc tập thơ “Ngân lên từ nỗi nhớ” của Nguyễn Phương Thủy trong một ngày đẹp trời, ở một nơi rất xa, cách Hà Nội thân yêu của tôi tới hơn nửa vòng trái đất. Còn gì hạnh phúc hơn khi được thưởng thức một tập thơ dày gần 300 trang giữa khung cảnh ngập tràn hương sắc mùa thu ở một vùng bể bắc đẹp......
Người ta bảo thơ là tiếng lòng của thi nhân. Đọc thơ tức là đọc tiếng lòng của người viết, mà cũng là tiếng lòng người. Những lúc rảnh hay đang trong tâm trạng ưu tư, tôi thường tìm thơ để đọc, để lắng tiếng lòng người, để cảm và để hiểu mình hơn. Mà là đọc theo cách tôi thích, tức là cứ “nhâm nhi”......
Anh có nhớ khi mình còn thơ trẻ Trang giấy học trò tô chữ ký đầu tiên Những nét vòng cong tựa cánh thiên thần Những nét thẳng băng bật niềm tin sức mạnh Những nét nào giấu bất hạnh mai sau? Anh có nhớ khi mình làm quen nhau...
Đã lâu rồi em về lại biển đêm Trăng cô lẻ nơi cuối trời lặng lẽ… Sóng nhớ ai mà cồn cào đến thế Cứ xô bờ dào dạt mãi không nguôi
Ngủ ngoan nào, ơi con sóng đầy vơi Ngủ ngoan nào vầng trăng xanh vời vợi...
Đã lâu rồi em về lại biển đêm Trăng cô lẻ nơi cuối trời lặng lẽ… Sóng nhớ ai mà cồn cào đến thế? Cứ xô bờ dào dạt mãi không nguôi!...
Biển Sầm Sơn vào một ngày tôi đến Sóng vỗ dập dồn bờ cát trắng phau Trời đang xanh bỗng cơn mưa bất chợt Biển cồn cào con nước đỏ au Đã lâu rồi mới về lại biển đêm...
Người Mẹ ấy Chưa già lắm Mái tóc đã thưa dần Hai đuôi mắt nét hoa văn dằng dịt. một sớm mùa thu hai mươi năm về trước Mẹ sinh đứa con trai Chưa xa lắm - Sớm nay Mẹ không muốn nói nhiều về khoảng giữa Người tiễn con ra chiến trường sớm nay cũng chính là mẹ đó....
Ta về lại với đam mê Tay vần đất dẻo, tay vê nồng nàn Thả hồn vào đất mơn man Khối hình thấp thoáng díu dan dòng đời...
Tháng tư ngọn gió cuối xuân vẫn còn vương chút lạnh Sợi mưa bay phất phơ giăng giăng cuối phố Tiếng lích rích chim sâu gọi bầy qua kẽ lá Bên thềm nhà cây bật nụ chồi xanh....
Làm sao về được tháng ba Ướp hổng trang vở cánh hoa thuở nào… Tháng ba nỗi nhớ cồn cào như ngàn đốm lửa thắp vào trời xanh
Tình yêu sao quá mong manh...
Lúi húi từ rất khuya, Về lại Thành sau Tết. Nghe nói cầu qua sông, Xe người ùn kìn kịt... Con gái ngồi sau xe, Cứ ríu ra ríu rít. Đường phía trước mờ mịt, Cứ ngỡ bình minh rồi .....
Thoang thoảng Xuân Tia nắng vàng đẫm hương thơm Đào thắm mai vàng xen vào làn gió nhẹ Tiếng bếp lửa hồng reo vui khe khẽ Nồi bánh chưng xanh nô nức gọi Xuân về...
Bần thần tờ lịch trên tường Muốn đi nhưng lại vấn vương chủ nhà Nửa ở thương đào chậm hoa Nửa đi tết sớm tiền quà chưa lo Thôi thì như cuộc hẹn hò...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!