• dau-title
  • Góc chia sẻ
  • cuoi-title

Giận quá mất khôn!!!!

Thứ sáu - 26/08/2022 15:06




GIẬN QUÁ MẤT KHÔN...!!


     

Một buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn có nhã hứng nên cùng các thuộc hạ vào rừng gần lâu đài để săn bắn. Những người đi săn cùng đều mang theo cung tên, còn nhà vua chỉ mang theo con chim ưng ông yêu thích.


Ông cho rằng nó sẽ bắt mồi nhanh hơn và chính xác hơn bất cứ mũi tên nào, bởi loài chim có thể bay vút lên trời cao và nhìn thấy mọi vật mà con người không thể thấy.


Dù lùng sục cả buổi sáng nhưng đoàn người không săn được gì cả. Đến trưa, mọi người quay lại chỗ cắm trại. Để không cáu kỉnh với thuộc hạ, Thành Cát Tư Hãn một mình rong ruổi cùng chiến mã tách đoàn đi riêng.


Ông thông thuộc mọi đường đi lối lại trong khu rừng này. Vì vậy, trong khi cả đoàn đi săn trở về lâu đài bằng con đường ngắn nhất, ông lại quyết định đi băng qua thung lũng dù biết theo đường này sẽ mất nhiều thời gian.


Sau một ngày dài rong ruổi, nhà vua khát nước đến mức cổ họng như có lửa đốt. Chú chim ưng rời khỏi vị trí quen thuộc trên cổ tay chủ, bay vút lên trời, bao giờ nó cũng tìm được đường về cung. Trong sức nóng của mùa hè, mọi dòng suối đều khô cạn và ông không tìm được nước để uống.


Thành Cát Tư Hãn cho ngựa phi nước kiệu khi nhớ ra ở gần con đường mòn có dòng suối nhỏ. Thế nhưng, trong sức nóng của mùa hè, mọi dòng suối đều khô cạn. Bỗng ông nhìn thấy dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt.


Thành Cát biết những giọt nước này xuất phát từ con sông hay cái hồ nào đó trên kia. Ông nhảy xuống ngựa, lấy ra chiếc cốc bằng bạc mà lúc nào cũng mang theo bên mình. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc nhưng vừa lúc ông đưa lên miệng thì con chim ưng bay lên và giật đổ xuống đất.


Vị vua giận lắm, nhưng vì quá yêu quý con chim nên ông cho rằng có lẽ nó cũng khát nước. Ông cúi xuống nhặt chiếc cốc lên, lau sạch bụi đất và tiếp tục hứng nước. Lần này, khi nước chỉ mới được nửa cốc, con chim ưng lại lao đến tấn công và làm đổ nước lần nữa.


Dù rất quý con chim nhưng ông không thể chấp nhận sự vô lễ như vậy, nhất là khi trong lúc ông đang khát cháy họng. Không chừng, ai đó nhìn thấy cảnh này từ xa và sẽ kể lại cho các chiến binh của ông rằng một nhà chinh phục vĩ đại lại không thể thuần hóa nổi con chim.


Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống thì con chim lại bay lên và lao vào hất đổ. Tức giận, Thành Cát vung kiếm đâm thủng lồng ngực con vật mình yêu quý.

Khi quay lại, nhà vua phát hiện chiếc cốc đã rớt xuống giữa khe đá hẹp mà không thể nhặt lên được. “Nhất định ta sẽ tìm được nước uống từ con suối này”, ông tự nhủ.


Sau đoạn đường dài lội ngược lên thượng nguồn, Thành Cát Tư Hãn tìm thấy một vũng nước, nhưng ngay ở giữa là xác con rắn độc. Nếu lỡ uống dòng nước kia, có lẽ ông đã chết.


Nhà vua đứng lặng người, quên cả cơn khát và chợt hiểu thông tất cả mọi chuyện. Hóa ra chim ưng vì cứu ông mới hết lần này đến lần khác làm đổ chén nước. Trong đầu ông hiện lên hình ảnh xác con chim tội nghiệp đang nằm trên đất lạnh. Ông trở lại khe đá, nhẹ nhàng đỡ xác con vật tội nghiệp lên tay, đặt nó vào túi săn rồi lên ngựa phi thẳng về cung.


Sau đó, Thành Cát ra lệnh làm một bức tượng con chim bằng vàng, trên cánh khắc dòng chữ: “Thậm chí, khi một người bạn làm điều gì đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của anh”. Cánh còn lại ghi “Bất cứ hành động nào được thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất bại”.


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.