- Sáng tác

Định tâm thoát mớ bùng nhùng
Đời người như mớ bòng bong Như cọng rơm nhỏ giữa lòng đại dương Không biết bơi, không biết hướng Loay hoay tìm lối tìm đường, tìm cơ Muốn sống thì phải đến bờ


Biển
Anh là biển Anh ôm em vào lòng Những mặn chát khát thèm len lỏi ngọt Sóng tình vỗ Em ngỡ mình chết đuối Em buông lòng mặc biển thỏa môi hôn


Thì thầm Xuân nói
Gió Xuân hây hẩy lụa là, Khí Xuân ấm mát, thịt da đang thì. Lòng Xuân náo nức muốn đi, Không định hướng, một cõi Về, mông lung.


Bỡ ngỡ
Thiên Nhiên cứ đứng, Ta nhìn đến say, Thế gian hối hả , Trái đất vẫn quay... Ngân Hà cuộn xiết, Sao trôi đầy trời. Mẹ con Mặt trời, Cười giữa dòng trôi.


Tình mẹ ấm mãi
Thoáng gió lùa lạnh buốt Lay khẽ dải ruy-băng Tuyết nhờ nhờ cửa sổ Lạnh len vào trong chăn. Dì đến giường cháu gái Chợt hốt hoảng, sững sờ


Vết sẹo trên tay mẹ
Mùa hè thì nóng bức Sóng nước thì trong xanh Mặt trời thì rực rỡ Mắt trẻ thơ long lanh Nhảy ùm theo dòng mát Cậu bé sải tay bơi Mẹ trên bờ kêu thét: – Đằng sau…Ôi con ơi!


Tôi về tìm lại
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa
