- Tản Văn
MÙA HÈ RỚT
Thứ sáu - 25/10/2019 22:03
Linh cảm. Em chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sáng nay em dậy sớm. Có chút gì bồn chồn không yên. Chạy ra mở cửa: Ùa vào em một trời đầy nắng! Giống như một khối mầu, chảy lênh láng từ bầu trời xuống mặt đất. Nó vừa đậm đà như có hương, có vị, vừa lung linh, như thoang thoảng đâu đây. Em xòe tay trong nắng: Mùa Hè Rớt đậu xuống lòng tay!
Chợt nghĩ đến Việt Nam xa xôi, ở nơi đó, người xưa đó có còn cảm được Mùa Hè Rớt đang đến miền ký ức thân thương? Có ai còn nhớ sau những ngày mưa mưa, lành lạnh của tháng Chín, (khi chúng mình bắt đầu trở lại trường, để lại sau lưng niềm nuối tiếc kỳ nghỉ hè rực rỡ)... tự nhiên, có một ngày trời đột nhiên ấm, đột nhiên nắng. Cứ như là mùa Hè lạc đường vừa quay trở lại.
Mùa Thu Hà Nội có chút gì giông giống để gợi nhớ những ngày này ở nơi xa? “Tháng Tám, mùa Thu, lá khởi vàng chưa nhỉ?", “Trời sang Thu, anh lót lá em nằm”…
Em không có máy móc của Nha khí tượng để có những con số: nhiệt độ, hướng gió, độ ẩm và mầu mây… Chỉ có bàn tay xòe ra cảm nhận, Mùa Hè Rớt đang dịu dàng đậu xuống.
Đã gần hai tuần nay mưa giăng giăng và gió lành lạnh. Đã tính xếp lại váy áo mỏng manh và rực rỡ của mùa Hè, đã tính lôi ra tấm mền mỏng, và khăn quàng cổ mùa Thu... thì chợt nghĩ: Chưa đi qua Mùa Hè Rớt! Thiên nhiên có quy luật ngặt nghèo của nó: Mùa Thu chẳng thể nào giơ tay gõ cửa, nếu Mùa Hè Rớt chưa gửi lại lời chào! Thế là dừng tay xếp đồ, và chờ đợi, chờ đợi...
Vào đúng lúc đã mỏi con mắt đợi, thì nó đến, vào lúc bất ngờ nhất, như sáng hôm nay, khi trong vườn còn ẩm ướt mưa đêm .
Cái nắng vàng của Mùa Hè Rớt không còn là cái nắng gay gắt, hừng hực của mùa Hè, cũng chẳng phải là chút nắng đầu Xuân như bao người nhầm tưởng.
Nắng mùa Xuân cũng mong manh, lung linh, nhưng đâu đó còn u uẩn chút lạnh của gió từ phương Bắc, chút ẩm ướt của mặt đất vừa mới tan băng. Mùa Xuân giống như Thiếu phụ vừa qua kỳ sinh nở: rạng rỡ, hân hoan, long lanh, ửng hồng... Nhưng vẫn còn chút lẩy bẩy của con chim non vừa mới ra ràng, chút ngập ngừng của bông hoa đội lên từ tuyết, chút xanh xao của lá vừa bật ra từ chồi biếc.
Mùa Hè Rớt là người Phụ nữ đã đi qua mọi miền khao khát: có hạnh phúc, có đắng cay, có niềm vui và nỗi buồn, có yêu thương và hờn giận. Như cánh đồng sau mùa gặt hái, như vườn quả sau mùa dâng hiến, như cánh rừng sắp trút lá, vào Thu...
Vậy nên, khi cái nắng đậu xuống lòng tay, nó ngọt ngào một mùa quả chín, nó nồng nàn ấm áp, hơi ấm từ lòng đất dâng lên. Nó có chút mong manh của mơ hồ tơ nhện, có chút lưu luyến của đàn chim sắp vỗ cánh về với phương Nam.
Mùa Hè Rớt giống như ngọn lửa, muốn bùng lên bởi biết rằng sẽ không còn được cháy nữa. Như “hoa cuối mùa sặc sỡ lo âu" (ý thơ Ôn-ga Bec-gôn). Như bão giông để sau đó ngủ yên trên “hàng cây đứng tuổi” (ý thơ Xuân Quỳnh).
Người Đàn bà đi trong Mùa Hè Rớt, những yêu thương còn thổn thức khôn nguôi!
Bùi Thanh Huyền