- Trang văn

Cổng trường xưa
Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi. . . . Thuở ấy, cả xứ Đông Lào chỉ duy nhất có mỗi 1 cơ sở đào tạo trình độ Đại học Luật. Điều kì lạ là tuy mang tên Trường Đại học Pháp lý Hà Nội, nhưng khu Hiệu bộ ở số 87 đường Nguyễn Chí Thanh


Lụt và Bão
Nhà tôi cách bờ sông Ngàn Phố khoảng 100 m. Làng tôi thuộc miền hạ Hương Sơn, là vùng đất thấp nên gần như năm nào cũng ngập lụt. Ngày ấy, cứ vào mùa lụt là bọn trẻ chúng tôi thích lắm.


Vài chuyện cũ
Vào dịp này của năm 1979, tôi bước vào Trường cấp III chuyên Phan Bội Châu (Nghệ Tĩnh). Trường tôi nằm cách chợ Cọi (xã Hưng Lộc, tp. Vinh) chừng 2 cây số.


Hải Phòng và chuyến đi của nó năm 15 tuổi
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua,


Nỗi nhớ cao nguyên
Gã là kẻ có chiều cao khiêm tốn nhất của khối nhưng được cái hiền và siêng học. Sau khi tốt nghiệp gã biến mất trong tầm theo dõi của chúng bạn cùng khối và cả của tôi nữa.


Cơm mẹ nấu
Nhớ cơm nhà không phải bởi vì ngon, mà bởi vì thân quen. Ai cũng thế, cái gì mang hình bóng tuổi thơ, hình bóng gia đình, hình bóng mẹ cha cũng đều làm ta mềm lòng và cồn cào vì nhớ, nhất là khi đang xa nhà.


Mùa hoa cải, Hà Nội và tôi
Với Lê Vinh, cũng có khá nhiều bài hát nhưng người ta nhớ đến anh nhiều nhất ở hai bài hát này. Với mùa hoa cải lời bài hát được phổ gần như đầy đủ toàn bộ bài thơ cùng tên của nhà thơ Nghiêm Thị Hằng. Đó là một bản tình ca ngọt ngào của thời chống Mỹ.
