- Trang văn
Búp trên cành – Quả trên cây
Trong bộn bề những bận rộn của công việc thường ngày, chúng tôi vẫn tranh thủ tụ họp, có thể bất kỳ lúc nào vào khoảng thời gian xen kẹt, giữa những con người vốn cùng niềm đam mê “viết lách” khi còn ở lứa tuổi từ cái thủa “Búp trên cành” tại Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình.
Bức tượng gỗ “Em bé chăm chú”
Bức tượng này gắn với kỷ niệm về cây táo ở góc sân Hội Văn nghệ Thái Bình một thuở. Ban đầu, năm 1970 Hội Văn học - Nghệ thuật Thái Bình được thành lập nhưng vẫn ở chung bên Ty Văn hoá. Đến năm 1975 thì Hội có cơ ngơi mới ở sau Ty Giáo dục. Dọn về cơ quan mới, các bác, các anh cải tạo lại nhà ở kiêm phòng làm việc, sửa sang hội trường, nhà bếp nhà...
Duyên nợ ba sinh
Phật gia giảng rằng tất cả những người mà chúng ta gặp trên cõi đời này đều có duyên nợ từ kiếp trước. Kiếp này gặp được nhau đã là khó, nắm tay nhau để đi hết cuộc đời cho trọn nghĩa vẹn tình lại càng khó hơn. Vậy nên người xưa khuyên sống ở đời phải biết trân quý tình nghĩa; nếu như kiếp này duyên nợ kia vẫn không trả hết, thì hãy khắc cốt ghi...
Oan như Thị Kính
Tích truyện Quan Âm Thị Kính được lưu truyền phổ biến trong dân gian Việt Nam từ xưa qua nghệ thuật hát chèo, quan họ, truyện thơ và văn xuôi. Mặc dù trong câu chuyện có nhắc đến vùng Cao Ly (Triều Tiên) nhưng căn cứ vào nội dung lời văn, tiếng thơ truyền lại, thì bối cảnh của câu chuyện Quan Âm Thị Kính lại liên quan mật thiết đến một ngôi chùa cổ...
CHO NHỮNG MÙA THU YÊU THƯƠNG
Đang là tháng Mười. Chất Thu đã mướt đẫm cỏ cây hoa lá đất trời. Dáng Thu đã đậm đầy mỗi bước chân đong đưa trên hè phố. Hương Thu đã lướt thoảng trong từng hơi thở. Đã thấy nắng Thu lung linh, rạng ngời trong mắt, gió Thu đùa vui với tóc, mưa Thu mướt mát trên những lối đi quanh co, những khóm hoa dại, những hàng cây lá chợt khơi vàng...
ĐÊM TRẮNG
Tuổi 19, ai cũng mang trong mình một Cánh buồm đỏ thắm. Ai cũng mơ đến khoảnh khắc trong đêm trắng mung lung đợi chờ và huyền ảo hy vọng, sẽ dần hiện ra Cánh buồm đỏ thắm từ phía chân trời, và trong giấc mơ có bóng chàng Thuyền trưởng quỳ xuống khu rừng, dịu dàng lồng vào ngón tay mình chiếc nhẫn cưới
LÃNG ĐÃNG NGÔ ĐỒNG
Ngô đồng à, tôi đã quên cây như quên đi bao chuyện cũ, như đã quên đi cái thời rất trẻ trung, sôi nổi yêu đương nhưng trái tim lệch nhịp, da diết yêu người nhưng người chẳng yêu tôi. Năm tháng đi qua, kỷ niệm cũng đi qua và cảm xúc cũng vậy, cứ đi qua trong lặng lẽ, trong đơn phương, trong cả những rối bời.