• dau-title
  • Truyện ngắn
  • cuoi-title

Nó... cũng gà lắm đấy (3)

Thứ tư - 30/07/2025 10:24




(Ảnh: Thanh Bình)


NÓ… CŨNG GÀ LẮM ĐẤY

(Đào Thanh Bình)


Phần 3.

Rồi chuyện nhà của Ba Mẹ, truyện trường nó với những đồng nghiệp ở quê, truyện nó học thạc sĩ, truyện lũ trẻ con thích nghi thế nào khi lên Hà Nội, nhiều nhất là câu chuyện về hai bé sinh đôi khi sang ở với Bố. Câu chuyện cứ rôm rả, ào ạt rồi chùng dần xuống. Chẳng ai còn nghĩ đến Đoàn của Bộ hay lo lắng vì nhà có khách nữa. Khi ánh mắt Ba Mẹ bắt đầu loáng nước, khi giọng nó bắt đầu nghẹn ngào… thật may, chuông điện thoại đổ. Nó định cầm máy, nhưng Ba nó đã nhặt nhanh hơn. Nó thấy Ba hít một hơi sâu và nhanh, rồi ghìm giọng:

- Alo! Ai gọi đấy?... Vâng, chào Anh, đây là nhà em Thanh. Mời các chú, các anh vào nhà chơi!... Vâng, vậy… Anh đợi, tôi đưa điện thoại cho em.

Rồi Ba đưa nó cái ống nghe điện thoại, tiện tay bấm nút nghe ngoài, mắt nhìn mẹ nó ý bảo: Im lặng.

- Em chào Anh ạ!... Vâng! Bây giờ nhà em lại không có ai chở ra được… Vâng… Em ra phía ngoài mặt đường ạ. Vâng, ngõ 14, đường Hoàng Hoa Thám ạ. Vâng, em ra ngay ạ.

Nó đặt máy.

- Họ không vào à? – Ba nó hỏi

- Không ạ! Các anh ấy bảo bây giờ đi Đồng Châu, tối quay về Hà Nội ạ.

- Ơ… thế không hỏi cho Ba đi nhờ lên Hà Nội à?  

- Vâng, quên mất. Thôi, đằng nào cũng quay về thị xã mới đi, có gì con điện thoại. Ba để ý điện thoại.

- Ừ! Ba toàn ngồi đây mà. Ba cũng chuẩn bị quần áo vật dụng cho vali rồi, không đi nhờ thì cũng định đi xe khách lên.

Nó sửa soạn cá nhân, soi gương, vuốt vuốt lại bộ váy hoa chấm đỏ, chải lại tóc, búi cao, ôm gọn lại bằng cái búi lưới hoa lụa đen (là mốt lúc đó), chào Ba Mẹ rồi ra đường đợi xe. Chừng 5’ thì xe đến. Lái xe xuống mở cửa xe cho nó. Anh D ngồi ghế trên cạnh lái xé. Anh T ngồi ghế sau. Nó ngồi sau ghế lái xe. Phải ở Bộ cả năm, sau nhiều lần đi công tác nó mới từ từ hiểu ra các qui ước về ghế ngồi. Anh T gật đầu chào nó:

- Xong rồi nhé. Mình mời Anh D đi Đồng Châu quê mình xem có khác quê miền Trung không. Hôm nay A mời.

- Dạ! Để em mời ạ!

Nó rụt rè lên tiếng, Thầy S đã dặn nó và đưa cho nó mấy trăm phòng khi cần.

Xe đến bãi biển sẩm tối. Đồng Châu với nó là miền ký ức tuổi thơ vô cùng thú vị. Nó đã từng được học bài hát: Đồng Châu quê em, từ tác giả và ngay trên chuyến du lịch của Đội thiếu đi cắm trại Đồng Châu thời niên thiếu. nó bất giác kể các anh và chú lái xe nghe về kỉ niệm Đồng Châu rồi nhè nhẹ hát…:

Đồng Châu quê em có biển đẹp

Rì rào sóng vỗ, tiếng hát vui sao

Rặng phi lao tỏa bóng mát

Trại hè Đồng châu, vui quá là vui

Trại hè Đồng Châu vui quá, là vui…

Mọi người vỗ tay khen: Hay quá, bài hát hay quá! Anh T nhẹ nhàng:

- Giọng em hay đấy. Sau này về Bộ nhớ tham gia văn nghệ nhé.

- Vâng ạ! E thích làm công tác Đoàn lắm. Em múa và làm MC được đấy ạ!

- Thế à? Để anh đưa thêm vào Tờ trình Tuyển dụng và giới thiệu với bên Đoàn Thanh niên và Công Đoàn.

Nó cảm thấy tự tin và phấn khích. Mấy anh em gọi tôm, cua và mấy món rau. Nó và chú em lái xe uống bia, anh T và anh D uống rượu. Ngày ấy chưa cấm lái xe uống bia rượu nên vui vẻ lắm. Được già bữa thì anh D bảo: 

- Em mệt quá anh ạ! Em kiếm phòng nghỉ trước. Mai hãy về anh nhé.

- Thế ở lại à? Chú lái thế nào?

- Em thế nào cũng được ạ? Đi công tác là theo lịch các anh hết ạ!

- Ừ, thế hai chú kiếm phòng nghỉ trước đi. Anh chưa muốn nghỉ.

Tôi và Anh ngồi thêm một lúc nữa. Đầu tôi bắt đầu nảy số: Ba tôi vẫn đợi ở nhà. Nếu các anh ở lại, tôi sẽ được ở với Ba Mẹ một đêm. Tôi cần báo cho em gái ở Hà Nội là tối nay chị không về. Tôi cần điện thoại cho Ba Mẹ là đợi cửa lát tôi về và hôm nay chưa đi Hà Nội nên Ba cứ ngủ đi. Tôi cần nghĩ cách về Thị xã, từ Đồng Châu về Thị xã khoảng 30 km. Bây giờ đã 8h00 tối rồi. Như đoán được tôi đang có điều muốn nói, anh nhỏ nhẹ:

- Em nghĩ gì thế? Cứ yên tâm đi. Không muốn nghỉ, Anh ngồi đây cùng em ngắm trăng, nghe gió phi lao thổi, nghe em hát, em hát hay lắm. Sau này phải chịu khó hát, không được buồn nữa nhé.

- Dạ!

- Hay em có muốn nghỉ, để anh lấy phòng?

- Dạ! Em muốn gọi điện cho Ba Mẹ em ạ. Chắc Ba Mẹ em vẫn đợi vì em tưởng đi luôn nên hẹn lúc quay lại sẽ đón Ba cùng đi Hà Nội. Ba em muốn lên Hà Nội thăm các cháu. Em chưa kịp nói với Anh ạ.

- Vậy à? Vậy lấy điện thoại anh mà gọi.

- Vâng ạ!

Anh mở điện thoại, tìm số điện thoại nhấn nút gọi rồi đưa tôi:

- Alo Ba ạ?

- Ở đâu đấy? Đi Hà Nội luôn rồi à?

- Không ạ! Con với các anh đang ở Đồng Châu. Đang ăn đồ biển, nhấm rượu. Các anh thích biển Đồng Châu, nên muốn ở lại ạ. Chắc con nhờ chị chủ nhà nghỉ gọi xe ôm chở về ngủ với Mẹ một hôm ạ.

- Con gái đi khuya thế sao được. Cứ ở đấy, Ba bảo em V xuống đón.

- Úi trời, xa lắm, em xuống đến đây thì nửa đêm ạ.

- Không sao, đi một tiếng, về 1 tiếng, chỉ 10h00 cùng lắm 10h30 là đến nhà. Cứ đợi đấy nhé.

- Vâng ạ.

Ba nó dừng máy. Nó trả lại điện thoại cho anh. Anh nhìn nó:

- Em định về nhà à?

- Vâng ạ! Ba em bảo cho em trai xuống đón. Ở nhà mọi người đi lại bình thường ạ.

- Em gọi điện lại bảo bác không phải đón nữa. Để Anh gọi hai đứa, mình về Hà Nội luôn. Bảo bác chuẩn bị đi cùng luôn nhé.

- Thật ạ? Vậy tốt quá! Vì sáng mai em có 4 tiết văn ở Ba Đình ạ.

- Ừ! Sao không nói từ đầu. Thôi, vào trong phòng nghỉ ngơi, rửa mặt mũi cho mát mẻ, cho hai đứa kia nghỉ thêm 30’ nữa anh gọi.

- Dạ! Anh vào nghỉ đi ạ! Em ngồi đây hóng gió. Em thích nhìn biển đêm lắm. Nhất là biển Đồng Châu ạ.

Tự dưng, Anh đưa tay nắm tay nó, mắt nhìn mắt nó, không nói gì nhưng ra chiều nhắc nhủ. Nó cụp mắt xuống, rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh:

- Mấy hôm nay em đến ngày, người không khỏe, nên chỉ thích về nhà ạ.

- Sao không nói với anh?

Cho đến bây giờ, khi viết lại kỉ niệm này nó vẫn không thật sự hiểu vì sao nó phải nói mấy chuyện riêng tư của phụ nữ với anh. Nhưng, nó biết ơn vì anh đi gọi  mọi người và thông báo đổi kế hoạch đi Hà Nội luôn:

- Mai Thanh có mấy tiết dạy, chưa nhờ được ai, mà ý tứ bây giờ mới nói. Mình ghé qua cho bác trai đi nhờ lên Hà Nội luôn nhé.

Mọi người trở lại thị xã, đón Ba rồi đi Hà Nội. Đường vắng, xe đi như bay. Thỉnh thoảng xóc ổ gà, người dâng lên xuýt chạm nóc trần. Đến Hà Nội, chắc nửa đêm. Anh vẫn cho xe đưa hai ba con về tận chỗ trọ rồi mới về nhà mình.

Đêm ấy, nó có kể cho em gái nghe chuyện đi Đồng Châu. Em nghe xong, dặn nó:

- Thôi đừng kể với Thầy S mấy chuyện ăn chơi bia rượu kề cà. 

Nó cũng nghe theo. Ba nó thì chẳng bao giờ hỏi chuyện mấy chuyện vớ vẩn. Tháng 4.1998 nó nhận Quyết định về công tác ở Bộ. Có nhiều tiếng xì xào, dị nghị:

- Mày con cái ông nào mà về được Bộ?

- Đồng hương Thái Bình à?

- Dây Bộ trưởng à?

- Người nhà Anh T à?

Chú Ch người trong Hội đồng tuyển dụng hôm trước ấy, có lần còn bảo nó:

- Vợ thằng T nó ghen lắm đấy cậu phải cẩn thận? Vợ thằng T nó đến Bộ đấy, chả hiểu sao lên tận Bộ đón chồng?

Nó lại kể cho em gái nghe. Nó bảo: Công nhận chị Gà thật. Nhưng Gà lại hay. Mèo hay Vịt lại dở.

Xâu chuỗi lại, thực ra nó Gà từ bé đến tận già, vẫn Gà. 

Ví dụ, hồi thanh niên, nó đã yêu và rất công khai chuyện có người yêu sắp cưới. Nó còn nhờ anh bạn (bạn thân em họ nó) chở đi mời cưới. Giữa đường ông ấy dừng xe bảo:

- Cho anh nói với em một câu không thì anh không chịu được! Em thực sụ lấy chồng à? Anh thực sự không còn cơ hội à? Em không hạnh phúc đâu. Anh đợi em đến 50 tuổi, em một mình anh sẽ đến hỏi cưới em.

Trời ạ! Theo cách nhìn của em gái thì nó gà lắm. Nhưng từ góc nhìn của nó, nó thấy ông anh thật là gà, mà có khi là vịt. Nó đang đi mời cưới mà. Sau này ông anh ấy cũng còn lằng nhằng theo nó suốt mấy năm,lúc xa, lúc gần, nhất là giai đoạn nó bị sẩy thai, vợ chồng khủng hoảng, rồi nghe nói, anh ấy chán đời bỏ đi lập nghiệp tận miền núi, khoảng 50 tuổi mới lấy vợ. Nó chả tin việc anh ấy chán đời và cũng chưa bao giờ động lòng.

Hồi mới lên Hà Nội, quãng 1995- 1996, nó được mấy anh ở Đài truyền hình TW (kể ra toàn các tên tuổi một thời – bây giờ hưu trí 70-80 cả rồi) rủ đi tham dự sự kiện. Nó đi theo các anh cũng được nhận phong bì, lúc 20, lúc 30, có khi được hẳn 50 ngàn. Nó cầm tiền rồi cứ hỏi:

  • Anh ơi, em phải làm gì?

  • Em viết tin tối phát truyền hình nhé

  • Vâng ạ!

Thế là nó viết, một tin ngắn mà nó viết đi viết lại 4-5 lần, cứ sai một chữ lại bỏ đi viết lại. Viết cho thật đẹp và chính xác, mới bỏ phong bì dán kín, góc trên phong bì ghi: Cộng tác viên Bình Thanh; Góc phải bên dưới ghi: Chương trình thời sự. Tối cùng ngày, nó bắc ghế rủ em gái và các con cháu xem chương trình thời sự, có tin mình viết. Tự hào lắm. Nó hoàn toàn tin là mình thực sự là Cộng tác viên của Chương trình. 

Có lần các anh hỏi nó có sắp xếp đi công tác địa phương được không? Tất nhiên, ngay lập tức nó trả lời: Có. Bất cứ việc làm chính đáng nào có tiền nó đều sẵn sàng, mọi chuyện khác đều có thể sắp xếp. Nó nhờ học trò trông con vì thứ 7 các bé được nghỉ học. Các anh hẹn nó xe đón ở đối diện rạp chiếu phim quốc gia. Nó dậy sớm, mặc cáo váy hoa hình lá màu xanh dịu dàng, đeo cái túi xách có cuốn sổ và cái bút máy đầy mực. Nó nhờ học trò chở đến điểm hẹn. Nó đợi: 6h00 rồi 6h30… 7h00 rồi 7h30, quá giờ hẹn hơn 1h nó vẫn kiên nhẫn đợi. Một lúc, có một cậu bé chạy lại nói: 

- Cô ơi có chú gửi cho cô tờ giấy này

Nó mở tờ giấy trắng, có một tờ 50 ngàn và vỏn vẻn dòng chữ: 

- Hôm nay hoãn, em về với con đi nhé. Tiền xe cho em.

Nó gấp tờ giấy lại. Không có chữ ký. Nó không biết ai trong Đoàn đã gửi cho nó mảnh giấy đó. Nó không hiểu vì sao hoãn mà phải để nó đợi lâu thế mới gửi giấy nhắn cho nó. Nó kiếm một chiếc xe ôm đi về. Vẫn dự 30 ngàn. Nó dắt ba đứa nhỏ đi ăn sáng, thưởng cho mỗi đứa một quả trứng vịt lộn. Thương lắm. 

Rồi có người xui nó, chương trình sắp tuyển phóng viên, nó liền làm hồ sơ xin việc. Anh bạn thân còn cho nó vay 200 USD bỏ phong bì, bảo nó gửi hồ sơ kẹp vào trong. Nó làm theo. Đinh ninh & phấp phỏng hi vọng được trở thành phóng viên chương trình truyền hình của Đài. Nó cũng có bạn học là phóng viên Minh Khuê rất nổi tiếng. So hồi học cùng, rồi nghĩ đã viết được mấy tin thời sụ, nó hoàn toàn tin mình sắp trở thành phóng viên. Nhưng sau đó, anh bạn nó ở Vụ TC của Đài, người từng rất yêu quý dắt nó đi các sự kiện, đến tận chỗ nó trọ, gửi lại cái phong bì 200 USD và sau đó không bao giờ liên lạc nữa. Cho đến bây giờ nó vẫn nhớ anh cao, gầy và rất hiền. Và cho đến giờ nó vẫn không có cơ hội hỏi anh vì sao trả lại tiền và cũng không bao giờ gặp nó nữa.

Cũng khoảng thời gian này, vì việc học của em gái nó quen một TS kinh tế học của trường Đại học lớn. Có lần Anh ghé khu nhà trọ của nó gửi tài liệu ôn thi cho lớp tại chức ở Thái Bình. Nó thực sự không muốn mời ai đến nơi bốn mẹ con trọ. Hoàn toàn không nghĩ một lần giới thiệu sơ sơ mà anh tìm đến tận nơi. Nó bối rối:

- Sao anh tìm được ạ?

- À, hỏi cô giáo Thanh có hai bé sinh đôi, người ta chỉ tận nơi.

- Thật ạ?

Nó tin anh nói thật vì có lý do gì đâu mà phải bịa chuyện. Nhưng con bé học sinh trọ cùng bảo nó: 

- Chắc chú đi theo cô mà cô không biết chứ ngõ ngách thế này ai mà tìm được.

- Chú hỏi thật đấy, ngày nào cũng dắt hai đứa sinh đôi đi ăn sáng, ai chả biết.

Anh mang đến cho nó và các con chum vải lớn. Nó ngại lắm. Lúc ở Thái Bình, mùa nào thức ấy, phụ huynh quý vẫn cho hoa quả nhưng từ ngày lên ôn thi rồi ở lại Hà Nội, nó chả được ai cho quà, nên cứ thấy là lạ. Anh cao, to, hơi to béo quá so với chiều cao và nhất là so với mấy mẹ con nó, gầy đen và nheo nhóc. Không đợi nó mời. Mà nó cũng không định mời. Anh dắt xe qua cổng, gạt chân chống giữa, để cái Dream sát mép ngoài sân, đi vào nhà. Căn nhà ba gian tuềnh toàng, mẹ con nó ở gian đầu hồi, gian giữa là cặp chị em gái (người chị tuổi 22 là học sinh nó); gian cuối là hai bạn sinh viên nữ. Ba gian thông nhau, mấy cô cháu chia ra tương đối để ở thôi.

Anh thẫn thờ, nhìn căn nhà 3 gian, đến gần chiếc giường rẻ quạt, chiếu cói, cũ kĩ, ngồi xuống, với tay bật cái quạt con cóc ở góc giường. Cái quạt chừng như chỉ đợi thế, kêu lên sòng sọc, cánh như muốn bay ra. Anh vội vàng tắt quạt:

- Mấy mẹ con ở gian này à?

- Vâng! 

Nó trả lời cụt nhủn, chỉ mong cuộc gặp mau chấm dứt.

Anh cũng ngại, mà chủ yếu chắc thấy nó ngại, nên loáng thoáng rồi về. Nó nghĩ, chắc chẳng gặp anh nữa. Nhưng mấy hôm sau, lúc từ trường Sư phạm về, nó thấy anh đợi nó ngoài đầu ngõ. Anh bảo:

  • Về cất xe đi, ra anh bảo.

Nó cất xe đạp vào trong nhà, khoa dây cẩn thận. Mấy đứa trẻ đi học, tầm tiếng nữa mới phải đón. Nó quay ra gặp anh:

- Lên xe đi!

- Đi đâu ạ? – Nó lưỡng lự, phần vì nó không quen bị áp đặt. Nó nghèo nhưng tuyệt đối không phải vi9f nghèo mà hèn, mà phải nghe lời ai, làm theo ai mà không hiểu rõ.

- Lên xe anh chở đi xem nhà. Ở thế này nắng nóng, muỗi rãn làm sao trẻ con lớn được.

- Dạ! Em ở tạm thôi ạ. Em đang tìm nhà. Mấy hôm nữa vào học chính thức em về bên Nghĩa Tân  cho gần ạ.

- Nghĩa Tân hả? Được, anh có căn hộ cũ bên Nghĩa Tân, anh đưa qua đó. 

Nó bất giác leo lên xe, rồi đi xem nhà. Căn hộ hai gian, một gian có một em sinh viên, một gian trống, sạch sẽ, thoáng mát.

Hai hôm sau anh lại đến, hỏi nó bao giờ dọn nhà để anh thuê người dọn. Nó mơ hồ như muốn tựa vào anh, chợt giật mình trấn tĩnh:

- Em không chuyển đâu ạ! Em cảm ơn anh. Em ở chung với học trò và các em sinh viên vì em còn nhờ cậy các em ấy đưa đón các cháu, em ở một mình khó khăn lắm ạ.

- Để anh lo cho em và các con! – Anh bất chợt nắm tay nó.

- Nó rụt tay lại. Em vẫn chưa ly hôn ạ. Với lại, em không muốn.

Anh tôn trọng nó, không bao giờ nhắc lại nữa, cho đến 2 năm sau, khi nó về Bộ rồi, bất thần anh lại xuất hiện. Anh mời nó đi chơi Hồ Tây. Buổi chiều thứ 7, dạo ấy mùa thu, se se rồi. Hai bé sinh đôi đã ở hẳn với bố. Cu lớn ở nhà với Bác gái mới lên chơi. Nó tự cho phép mình: Ừ thì đi chơi. Ở Hà Nội mấy năm, nó chưa thực sự được thư thả với Hồ Tây lần nào. Hai anh em vào quán coffee ven hồ, với những hàng liễu rủ, trong chiều mờ sương, lành lạnh, cực kì lãng mạn. Nó rất thích. Anh gọi cho mình 1 ly coffee. Nó lúng túng nhìn manu tiếng Anh, không biết gọi gì. Cuối cùng, anh gọi một ấm trà cúc. Nó cứ lặng nhìn lửa ấm từ miếng cồn và lắng nghe tiếng nước reo rất nhẹ. Anh im lặng trầm tĩnh đợi, trà đủ độ, rót ra chén,  cầm lên đặt vào lòng tay nó. Không có câu từ nào, không có âm thanh nào. Nó im lặng ôm cốc trà. Lòng nó có sóng. Nó biết. Nhưng chén trà không thể sóng sánh. Anh nhẹ nhàng:

  • Em uống đi cho ấm

  • Vâng…

Nó vâng nhưng chả biết có âm thanh nào vang lên không. Rất lâu sau, anh tiếp thêm trà cho nó, rồi nhìn thẳng mắt nó:

- Bây giờ em không còn ràng buộc gì nữa, để anh chăm sóc cho mấy mẹ con. Em đón hai bé về đi, xa mẹ tội lắm. Anh độc thân lâu rồi, hai con anh đều ở nước ngoài. 

Anh hơn nó 15 tuổi. Nó không tìm hiểu, nó tin những điều anh nói. Nhưng nó không tin một người đàn ông xa lạ có thể thương yêu và trọn tình với cả nó và các con. Nó im lặng. Thêm một lúc nữa… Anh cầm tay nó:

- Mình vào trong nhé, ngoài này lạnh lắm.

Nó ngoái lại phía tay anh chỉ, cánh phải quán coffee là bãi cỏ rộng bày nhiều bàn coffee nữa, đã lên đèn, xa hơn nữa, dãy biệt thự đèn nhấp nháy. Nó gỡ tay anh, chỉ về rặng liễu trước mặt:

- Vâng! Sương xuống rồi. Đẹp quá, nhưng lạnh lắm. Và đẹp thế thôi, nhưng đụng vào là rụng hết. Em uống trà ấm rồi, mình về thôi ạ.Em về đưa chị gái và con đi ăn.

- Thế nãy em chưa dặn chị lo cho con à?

- Chưa ạ! Chị lên chơi với em và cháu nên em phải về ạ. Mai em đưa cu lớn sang thăm em nó nữa.

Anh nhìn nó thêm mấy giây nữa rồi ra quầy thanh toán.

Về đến nhà trọ, chị gái và con đã đi ăn về. Hai bác cháu đang xem tivi. Thấy nó, chị bảo:

- Ô! Sao về sớm thế! Sao không đi chơi cho thoải mái…

Biết nó chưa ăn, chị hí húi đặt cho bát mì tôm. Vừa làm, vừa bảo:

- Đúng là dở người! 

Có vẻ như chị muốn đuổi nó đi luôn để độc chiếm thằng cu vậy.

Hồi 2006, có anh bạn nghe tin nó gặp nạn, sầm sập lên Bộ tìm nó. Lúc ngồi chờ nó, còn thổ lộ với chị cùng phòng:

- Anh Thích Thanh từ ngày cao học, mà hắn chả để ý, nên anh chẳng dám bày tỏ. Hắn rất thân thiện nhưng lúc nào cũng lấy con làm rào cản. Em vẫn dõi theo hắn. Nhìn hắn trên ti vi, đi sau các xếp, cũng tự hào. Hôm hắn về trường anh, chả biết hắn quên hay làm ra vẻ xa lạ, bắt tay hắn, anh xúc động lắm… 

Nó bước vào phòng, mấy chị em cười ngất, bảo: Sao có người vô tâm đến thế, người ta thích mình bao nhiêu năm mà không biết. Nó chả hiểu gì. Tiếp nhau một lúc, anh giới thiệu tên, kể bây giờ đang làm gì, ở đâu, anh nhắc lại kỉ niệm hồi nó trọ Nghĩa Tân, những lần qua chơi dự sinh nhật bọn trẻ.v.v. rồi nó tiễn anh về. Chị bạn lại mắng nó:

- Ơ, cậu đểu thế, hắn thích cậu thế, đến tận nơi thăm cậu, đến bữa rồi mà không mơi, người ta đi ăn trưa, cậu buồn cười thật ấy.

Rồi nó và anh từ 2006 đến nay lại rơi vào thinh không như chưa từng quen biết. Không gặp lại, không nhắn tin hay điện thoại, không zalo, không facebook…Không gì cả. Hình ảnh anh cũng rất mờ nhạt. Sau lần gặp đó, thứ nó nhớ được duy nhất là anh đang công tác tại Đại học X ở Hà Nội. Và mong anh có đọc được đừng trách giận nó vì nó thực sự không nhớ được tên anh. Nó quý anh. Trân trọng tình cảm của anh nhưng thực sự nó không tìm lại được ký ức gì về anh cả. Nó cũng sợ nếu anh tìm đến nó một lần nữa, nó sẽ làm tổn thương anh, vì nó không nhớ gì về anh.

Truyện gà của nó thì nhiều lắm. Nó không biết có phải tại nó giết chết lũ gà vị thành niên năm ấy nên bị ám không hay tự nó sinh ra đã có sự ngây thơ, đơn thuần như thế. Nó cũng chả hiểu nó là cái thể gì. Nó luôn tự mắng mình sao cứ ngô nghê tin vào sự vô tư và thiện lương của người khác hết lần này đến lần khác trong khi mọi người lại luôn bảo nó thông minh, sâu sắc, tinh tế và… cũng ghê nữa.

(Còn nữa)

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.