- Truyện ngắn

Hồng
Tôi nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn vừa bước vào căn phòng cô giáo. Đúng cái Hồng rồi. Gương mặt tròn, mắt sáng. Hồng có việc gì nhỉ? Sao hôm nay Hồng đi một mình và bạo đến thế. Tôi đứng lại bên gốc bàng trước cửa phòng cô giáo, nghe giọng Hồng lí nhí:


Chiếc vé xem phim
Buổi chiều hôm ấy tôi đang làm bài tập Toán cô giáo cho về nhà, bỗng có tiếng Dũng gọi: - Hòa này. Đang có phim hay lắm. Mình có hai vé. Tớ với cậu cùng đi xem nhé. Tôi vội gấp vở lại, thầm nhủ. “Để xem phim xong, về nhà làm tiếp”.


Chuyện cái lá
Một lần, lá tươi sang chơi nhà lá khô. Nó ý định khoe khoang nên bảo rằng: - Trong đây, ta đẹp nhất. Ta mang màu xanh của lá cây. Còn cậu, cậu chỉ là cái lá vàng héo co, héo quắt mà thôi. Lá khô bảo:


Củ su hào còn có rễ
Thanh bải hoải nhìn sang ông chồng mới cưới. Lại nôn nao muốn ói mửa. Cô ôm chặt bụng rón rén ra khỏi chiếc giường đơn chật hẹp của phòng tập thể. Khe khẽ mở cánh cửa gỗ nứt nẻ, cô ngồi xổm trước hè, tay chống vào má, gật gù thức ngủ.


Phép màu (4)
Có những phép màu mang cơ hội đến, có những phép màu mang quý nhân đến. Trong khoảng 3 năm 1995 - 1998, nó có được cả hai loại phép màu đó. Cơ hội chủ yếu do nó chủ động tìm đến, tạo ra thiên thời, địa lợi, nhân hòa cho mình. Còn quý nhân thì cứ tự nhiên xuất hiện, đúng nơi, đúng lúc.


Phép màu (3)
Câu chuyện cứ thế trôi thêm vài phút nữa. Bất chợt chạm đến điều cả chị và nó đều không muốn nhắc tới. PHÉP MÀU không phải lúc nào cũng là thứ nó nhận được, nhiều khi là nó trao đi. Khoảng 10 năm từ 1995 – 2005 nó nhận nhiều mà cho đi cũng không ít.


Cái tên Văn Hoại
Chúng tôi sà vào quán theo nó. Biền hiền như đụt ngồi dúi vào một góc ấp úng: - chào em. Hôm nay… các bạn anh khát nước quá… „khát“ – tôi nghĩ thầm – sao không nói luôn bọn anh vừa ăn mắm ruốc kho mặn, đái khai… hì hì hì…
