- BÙI ĐẠI DŨNG
Ngựa gỗ thành Tơ-Roa
Kết thúc bởi cú lừa, con ngựa gỗ thành Tơ-Roa, Từ khởi nguồn hơn thua quả táo vàng danh hiệu. Ngựa với Táo chẳng có gì đồng điệu,
Nhớ NS Phú Quang
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi.
Thơ với thực
“Trăng vào cửa sổ đòi thơ” Con thì ăn vạ cơm chờ chưa sôi. Cơ quan sắp tổng kết rồi, Vừa thi công chức, đứng ngồi không yên. Em cưới, mượn chị ít tiền,
Lái đò
Người sang về nhớ về sang, Lái đò chỉ nhớ mình đang lái đò. Chở đưa bao lứa học trò, Thuyền đâu bận nghĩ bận lo sang về. Khoan thai mưa nắng chẳng nề,
Nghiệp thuyết
Mọi chủ thuyết dần dần lộ diện, Không yêu người cũng chẳng yêu đời, Vì miếng ăn hay vì ý chí? Thực chỉ vì nghiệp quả không lời.
Nan ngu y
Nhẽ ở ngôi cao nghĩ việc to, Sao lo chân rắn với răng bò. Ngày mai ông quyết đi buôn phẩm, Nhuộm răng hay tô tượng khối trò. Chúng lại phát ra cái sự u, Cấm đời nói mánh, ngập dùng lu.
Gốc cây
Cái ngọn lườm nguýt gốc cây, Tao Mày quyết đấu cuối ngày ai hơn. Mày khô nứt nẻ héo hon, Chẳng sinh trái ngọt hoa thơm cho đời. Nhìn tao duyên dáng xinh tươi,