- BÙI THANH HUYỀN
“Búp Trên Cành” sau 38 năm gặp lại
Giờ thì mình đang ngồi trước biển. Hoàng hôn bao giờ cũng dịu dàng và tin cậy. Những vệt sáng cuối cùng chìm xuống nước, vẫn để lại ánh lưu luyến, lung linh. Hoàng hôn như người đã đi qua tuổi hoa niên, âu yếm ngoảnh nhìn lại thời gian, nơi đã để lại phần “ngày” của mình ở đó.
Ngọn gió thơm chở rực rỡ những đóa hồng
Ở làng quê, những câu chuyện mọc lên như hoa dại. Chúng bình dị, mộc mạc, hồn nhiên mọc lên ở khắp nơi: bên hàng rào, viền quanh bờ giếng, dọc vệ đường đi, sát mép những cánh đồng lúa mì, lúa mạch. Không có ai tỉa tót, chăm bẵm chúng. Vậy mà chúng vẫn ngào ngạt hương và thắm sắc màu.
Đợi em mùa thu
Bước chân sao chơi vơi Mà lòng sao bịn rịn Hoa mùa Thu thì tím Mắt thì vời vợi xanh Tay em mềm lá sen Níu hương Thu ở trọ
Cổ tích mùa thu
Em là cô bé đi hái nấm trong rừng Choáng ngợp trước mùa thu rộng lớn Muốn ùa vào thu, mà sao lặng đứng Có điều gì tha thiết lắm ngân lên…
Đôi hài của em
Em gửi lại Dấu chân tuổi thơ Trên cỏ mềm, cánh đồng mùa xuân ấy Để sáng nay, Bỗng nỗi nhớ trong tôi bừng dậy: Bước Sẻ Nâu làm rối sợi nắng vàng!
ĐÊM TRẮNG
Tuổi 19, ai cũng mang trong mình một Cánh buồm đỏ thắm. Ai cũng mơ đến khoảnh khắc trong đêm trắng mung lung đợi chờ và huyền ảo hy vọng, sẽ dần hiện ra Cánh buồm đỏ thắm từ phía chân trời, và trong giấc mơ có bóng chàng Thuyền trưởng quỳ xuống khu rừng, dịu dàng lồng vào ngón tay mình chiếc nhẫn cưới