
- DƯƠNG CHÍNH CHỨC

Đông về
Đông xừ nó rồi, có chết không Ít bữa nữa thôi, tuyết trắng đồng Sáng nay rón rén thò ra cửa Lại chạy thụt vào, lạnh cóng mông Đông xừ nó rồi, có chán không
Biến tướng
Xưa ông bà nội ngoại nhà mình nghèo lắm. Ấy vậy mà Nhà nước cho đất cho nhà cũng nhường cho người khó hơn mình, phân xe đạp cũng nhường cho người cần hơn mình để rồi, khi nhường mãi, ông bà huy động con cháu tự đào ruộng ấp ao làm nhà, cuốc bộ đi làm
Sao lại vậy?
Chân thành, tôi hỏi Bạn Có thấy đau lòng không Khi nhìn vào tấm ảnh Đen và trắng thế này Người người mải tranh đấu Vì những điều cao, xa Bỏ rơi, một góc nhỏ Tít nơi xa địa cầu
Tả tranh
Hai bên hai cọc Bóng mọc trên đầu Lún phún, lâu nhâu Là hoa và cỏ Giữa, màu huyết đỏ Đấy màu lá Phong Hai mép hồng hồng
Gội đầu
Đêm thanh, một nam, một nữ chụm đầu bên bầu rượu. Nữ nhân rời môi khỏi chén bồ đào rồi cất tiếng vỗ về nựng với gã trai: lang quân chàng hỡi, thiếp vẫn biết chàng là trang hảo hán, chẳng thiết dung nhan. Tiện đêm nay trăng đà chưa lặn, nước ấm thiếp lại đã chuẩn bị xong, mong chàng một
Bạc mệnh
Lại một cô dâu nữa bạc mệnh. Liệu có bao nhiêu người, khi cất bước rời Việt Nam hình dung ra ngày trở về? Tôi nghĩ là nhiều, họ hẹn nhau ngày quay về, hay ít nhất họ cũng thầm nhủ trong lòng như vậy, nhất là khi nhìn những giọt nước mắt lăn trên má của người nhà khi tiễn biệt.
Phiếm luận
Thiên hạ, thủy thượng Cửu ngũ nhập thương Lục tứ, Thượng lục Ưu binh hùng cường Tùng anh hạ ẩn Quần hồng khởi xưng Xà vương thất thủ



